Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 82

Anvile: "Em có bị thương ở đâu không?"

"Em không." Nha Thấu lắc đầu, nhìn chằm chằm vào con mèo.

Con mèo cũng đang nhìn cậu, nó khẽ lầm bầm rồi uốn người muốn sang với cậu.

"Chưa bao giờ chị thấy nó thích một người chơi như thế đâu." Anvile nói đầy ẩn ý.

Lại có một người biết thân phận của cậu, Nha Thấu mím môi.

Ứng Tinh Uyên và Cố Dung Thời biết thì thôi, cậu còn tìm được lý do, nhưng Anvile thì sao?

Lúc Đường Nhạc phơi bày thân phận của cậu, Anvile còn đang ở ký túc xá nữ cơ mà, sao cô ấy lại biết?

"Em đừng căng thẳng, chị sẽ không làm gì em đâu." Anvile khom người, nở nụ cười. Cặp mắt màu đỏ nhìn cậu hết sức dịu dàng: "Chị còn muốn mời em đến nhà chị chơi nữa mà."

Cô nói cực kỳ chân thành, điểm thiện cảm 90 cũng dần có chiều hướng tăng lên.

Con mèo kia cũng rất phối hợp mà meo một tiếng với cậu.

Thêm cả canh gà tối qua nên Nha Thấu cảm thấy Anvile sẽ không làm gì tổn thương mình.

Sau khi hoang mang vơi bớt, thiếu niên ngẩng đầu lên, hỏi: "Chị cũng đến tìm điều kiện qua ải ẩn à?"

Anvile: "Sao cơ?"

Thiếu niên không giấu giếm mấy manh mối mình tìm được, ngoan ngoãn nói ra: "Có người từng nói với em trong phó bản này có điều kiện qua ải ẩn, bảo em đến tòa nhà này là biết."

Chẳng qua đến giờ cậu vẫn chưa tìm thấy mà thôi.

Nhưng cậu không muốn nói thêm cả lời mất mặt đấy nữa.

Anvile như nghĩ đến điều gì: "Ứng Tinh Uyên nói cho em biết à?"

Tuy tò mò vì sao cô lại biết Ứng Tinh Uyên nhưng Nha Thấu vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Không phải, là Hứa Dã nói cho em biết."

"Cũng vậy." Anvile gật đầu: "Cái tên Ứng Tinh Uyên trong ngoài bất nhất cứng đầu đấy làm sao chịu thả em đi được."

Câu sau nói nhỏ quá nên Nha Thấu không nghe rõ.

"Chưa hiểu ra mà đã vậy rồi, nếu hiểu rõ rồi không biết sẽ thế nào nữa." Cô nàng cảm thấy khó mà hình dung ra cảnh tượng kia: "Mong chờ ghê."

Thiếu niên nghe càng chẳng hiểu ra sao, đôi mắt màu lam chớp mấy cái, biểu đạt thắc mắc của mình.

Nhưng chưa nghe được lời giải thích, cảm giác quen thuộc bỗng lại gần.

"Anvile."

Giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa sự cảnh cáo vang lên, không ngờ Ứng Tinh Uyên lại xuất hiện ở cuối hành lang.

Hắn không còn mang dáng vẻ của trẻ con hồi sáng nữa, mà thay vào đó là cảm giác ngột ngạt trong dáng vẻ người trưởng thành, hắn cầm gì đó trong tay, quanh người cuốn theo hơi lạnh chậm rãi bước về phía này.

Nha Thấu hoàn toàn không kịp chạy vì ngay giây sau Ứng Tinh Uyên đã đứng ngay trước mặt cậu.

Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện dưới dáng vẻ thành niên, màu môi nhạt, tóc đen, đôi mắt dưới mái tóc đen sâu thẳm như đầm nước, không bắt nổi cảm xúc bên trong.

Chẳng hiểu sao lại thấy hơi giống Hứa Dã và Phương Chí.

Nha Thấu vô thức lùi về sau, cổ họng khô khốc, vừa sợ vừa giận với Ứng Tinh Uyên. Đôi chân giấu dưới lớp áo choàng cũng phát run, bất an nắm chặt vạt áo của mình.

Cậu biết rõ trong tình huống này, mình không thể trốn thoát được.

"Đang mặc gì đấy?" Ứng Tinh Uyên không thèm quan tâm đến Anvile bên cạnh, nhìn xuống Nha Thấu.

Thiếu niên mặc một chiếc áo choàng, phía trên mũ có lớp viền vàng, bên dưới còn có những biểu tượng phức tạp, do đang cúi đầu nên hắn không thấy rõ mặt cậu.

Nghĩ đến chuyện cậu nhảy từ trên tầng ba xuống mà không có bảo hộ, trong lòng Ứng Tinh Uyên vừa bực bội lại vừa hoảng.

Lúc vạt áo biến mất, hắn cảm giác như trái tim mình cũng ngừng đập theo.

Làn da của Nha Thấu rất non nớt, không có sức tấn công, lúc quát nạt người khác cũng chẳng có sức đe dọa gì, giống hệt với con gấu trúc nhỏ mà hắn từng gặp, đứng dọa kẻ thù còn lộ ra cái bụng mềm mại của mình.

Ứng Tinh Uyên hơi khom người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt sợ hãi của Nha Thấu.

Khuôn mặt cậu trắng bệch, lo lắng mà liếʍ môi.

Dưới ánh trăng, môi cậu như có ánh nước bên trên, lúc môi hé ra còn thấp thoáng trông thấy đầu lưỡi đỏ tươi ướŧ áŧ, làm người ta có cảm giác chỉ cần chạm vào là sẽ cảm nhận được sự ẩm ướt mà mình muốn.

Tiếng hít thở của Ứng Tinh Uyên bỗng trở nên dồn dập.

Thảo nào hai tên kia lại muốn hôn cậu, làm cậu lộn xộn đến thế.

Nghĩ vậy, tay Ứng Tinh Uyên không tự chủ được mà ấn gáy thiếu niên, không quan tâm còn người khác đang ở đây.

"Đừng..."

Nha Thấu nhỏ giọng nức nở.

Cùng lúc đó, hoa văn trên viền mũ lóe sáng, một sức mạnh đột nhiên xuất hiện ngăn cản động tác của Ứng Tinh Uyên.

Hắn khựng lại, thử lần nữa nhưng lại bị đánh ngược về, thậm chí bàn tay còn bị đâm cho đau nhói.

Sắc mặt Ứng Tinh Uyên khó coi nhìn áo choàng màu đen đang bao kín người Nha Thấu, sau đó quay đầu nhìn về phía Anvile: "Cô cho à?"

Anvile rõ vô tội, tự dưng bị đổ oan nên cũng hơi bực, cô nàng bung ô ra, ngăn lại ánh trăng: "Anh nghĩ sao?"

Vẻ mặt cô không giống giả vờ.

Không phải cô, vậy cái áo choàng này từ đâu ra?

Ứng Tinh Uyên cười nhạt một tiếng, cố nhịn cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay, cố gắng đến gần Nha Thấu.

Hắn vừa giơ tay lên thì bỗng có một cơn gió thổi qua, thiếu niên trước mặt lập tức biến mất.

Hứa Dã xuất hiện cách đó không xa cùng với thiếu niên vừa biến mất.

Trận gió lạnh thấu xương từ phía sau ập đến, Ứng Tinh Uyên hơi nghiêng người tránh một đòn của Phương Chí.

Lần này cả ba Boss của phó bản đều tập trung một chỗ.

Bầu không khí bấy giờ càng thêm căng thẳng.

Anvile cực kỳ thông minh, nhanh chóng di chuyển đến một khu vực an toàn, đứng che ô nhìn màn kịch trước mặt.

"Cuối cùng cũng khôi phục hình dáng thành niên." Phương Chí híp mắt: "Lần này sẽ không bị nói là bắt nạt trẻ con nữa."

Hừ một tiếng, Ứng Tinh Uyên không đáp lại, lập tức lao vào trận chiến với Phương Chí.

Nha Thấu được Hứa Dã ôm trong ngực, còn chưa hoàn hồn, vẫn đang ngơ ngác nhìn Phương Chí với Hứa Dã bất ngờ xuất hiện.

Trận đánh này còn kịch liệt hơn lúc trong phòng y tế nhiều, làm cuốn bao nhiêu bụi lên.

Nha Thấu hít phải ho không ngừng.

Nghe thấy tiếng ho của thiếu niên, hai người kia đồng loạt dừng tay lại.

Ứng Tinh Uyên nhìn chằm chằm vào tay Hứa Dã đang để sau lưng Nha Thấu, mày nhăn chặt.

"Sao mày lại ôm em ấy được?"

Dựa vào cái gì mà mình không đến gần thiếu niên được, còn Hứa Dã lại được?

Anvile ra vẻ suy ngẫm: "Có lẽ em ấy thích ai thì người đó đến gần được?"

Lời cô nàng không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, giọng Ứng Tinh Uyên lạnh như băng: "Vậy nên em thích hắn chứ không thích tôi?"

"Tại sao em lại thích một nhân cách phụ, mà không phải tôi?"

...

Lời tác giả: Cuối cùng cũng viết đến cái áo choàng trên bìa sách, ha ha. Thực ra cái áo choàng đó màu đen cơ, nhưng tôi không biết vẽ nên màu nó cứ nhạt nhạt không giống màu đen trong bản gốc, thế nên sau này tôi đã chỉnh cho nó thành màu xanh lam.