Hắn bật cười, chỉ mới dùng một tay thôi là có thể áp chế được Nha Thấu rồi: "Cậu nhớ ra thì tốt, trả lời câu hỏi thì tôi sẽ tự nhiên mà thả cậu ra thôi."
Lưu Lộ vừa nghe cậu chủ gọi mình tới nên mặt mày vô cùng vui vẻ mà chạy tới, nhưng khi thấy cậu chủ ngồi trên đùi Phương Chí thì sắc mặt liền trở nên đầy tức giận.
Cậu ta không biết xảy ra chuyện gì nhưng biểu cảm của Phương Chí rõ ràng không đúng lắm. Cậu chủ nằm trong tay hắn hoàn toàn không có gì an toàn cả. Thế nên cậu ta mặc kệ sự thật là gì, trước mắt vội vàng nói xin lỗi rồi tính sau.
"Anh Chí, cậu chủ không phải cố ý đâu, anh cũng biết tính tình của cậu ấy mà, cho nên bỏ qua lần này đi ha?"
Cậu ta vừa nói xong thì hai người kia cùng lúc nhìn sang cậu ta, sắc mặt mỗi người một vẻ.
"Không phải cố ý sao?" Phương Chí cười như có như không, giây tiếp theo độ cong khóe môi hắn liền bằng ngang, giọng nói dường như có chút lạnh lẽo: "Cút."
"Dạ được." Hai chân Lưu Lộ run rẩy, nhanh chóng thoăn thoắt biến đi.
Không chỉ có cậu ta đi mất mà những NPC trong lớp học cũng hiểu ý mà lui ra ngoài hành lang, mỗi người bắt đầu thưởng thức phong cảnh mà sắp ngắm đến phát chán rồi.
Nha Thấu hoàn toàn không kịp cản lại. Chờ sau khi NPC đi hết thì trong lớp chỉ còn lại cậu và Phương Chí.
"Sao lại sợ rồi?" Phương Chí nhìn cậu, hắn đặt tay lên sau gáy Nha Thấu: "Chẳng lẽ thật sự là Cố Dung Thời sao?"
Cậu thiếu niên giống như con mèo bị xách cái gáy lên nên trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, cậu lắc đầu một cái: "Không phải."
Ngón tay của hắn rất lạnh, không nhẹ không mạnh mà xoa nắn gáy của cậu khiến cậu run cầm cập.
Nha Thấu hít thở vào một hơi, mí mắt hơi rũ xuống: "Tôi đυ.ng phải Hứa Dã."
Giọng nói của cậu có hơi tủi thân: "Cậu ta bắt nạt tôi."
Đây coi như là trả lời câu hỏi của hắn một cách trá hình.
Đánh giá từ quá trình và thông tin hệ thống cung cấp trước khi Nha Thấy tiếp xúc với Hứa Dã thì dường như Hứa Dã trước đây rất ghét "Nha Thấu", anh rất có thành kiến với cậu.
Mà "Nha Thấu" cũng không hợp với Hứa Dã, ở trong trường vừa chạm mặt nhau là sẽ gây gổ cãi cọ.
Đổ lỗi cho anh là hợp logic nhất, cũng sẽ không gây ra sự nghi ngờ.
Chỉ là có chút có lỗi với Hứa Dã.
Nha Thấu không biết cách nói dối lắm nên có chút không dám nhìn Phương Chí. Cậu lúc này chỉ muốn nhanh chóng đứng dậy, nói xong thì lại bắt đầu không vui rồi.
"Bây giờ đã được chưa? Còn phải nói gì nữa sao?"
"Sắp vào tiết rồi, cậu mau thả tôi đứng lên coi!" Nha Thấy bóp cái tay đang đặt bên hông kia.
"Gấp gáp gì chứ, không phải còn ba phút nữa sao?" Phương Chí ngồi thẳng người lại, cũng không biết là hắn có tin lời của Nha Thấu hay không nữa.
Bàn tay đặt sau gáy buông ra, thuận theo đường cong mà chạm tới gò má, sau đó hơi di chuyển lên rồi dừng lại bên khóe môi Nha Thấu, không rõ có ý gì mà chạm vào nơi đó.
"Tôi không thích mùi trên người cậu."
Con ngươi của Phương Chí từ từ tối sầm lại rất đột ngột cúi đầu xuống rồi đi dọc xuống môi. Hắn giống như con sói bị đói lâu năm cuối cùng đã tìm thấy được con mồi vậy, động tác bắt con mồi nhanh thoăn thoắt lại còn linh hoạt.
Nha Thấu vào lúc nhìn ra được ý đồ của hắn thì ngay lập tức nghiêng đầu nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần nên cho dù Nha Thấu có phản ứng kịp thời thì cũng không thể tránh được nụ hôn hắn đáp xuống gò má.
"Phương Chí!"