Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 19

Không biết chàng thiếu niên được nuôi dưỡng như thế nào mà làn da của cậu như được ngâm vào sữa, vừa trắng nõn lại còn nhẵn mịn, chạm vào thấy rất thích. Ngay cả đầu gối cũng vậy, không có sự lắng đọng của sắc tố nên nhìn tổng thể trông vô cùng căng đẹp.

Cổ chân cậu rất nhỏ, dấu tay màu đỏ xuất hiện ở bên trên quá bất ngờ nên trông giống như một bức tranh thủy mặc rất vất vả để vẽ xong lại bị người ta vấy dầu lên trong khi chủ nhân của nó không để ý.

Không chỉ cảm giác thưởng thức cái đẹp vốn có bị phá hủy mà còn khiến cho người họa sĩ vô cùng khó chịu.

Đầu óc của Nha Thấu quay cuồng, cố gắng tìm kiếm cách giải quyết tốt nhất từ những kinh nghiệm trước đây của cậu.

Cậu nên làm thế nào đây?

Nếu như dựa vào thiết lập nhân vật của cậu chủ thì nhất định sẽ vứt bỏ đi thể hiện mà nói một câu: "Liên quan gì đến cậu", có khi sẽ còn quay lại để mắng đối phương một trận.

Thế nhưng biểu cảm của Phương Chí khi này đang không vui, cảm xúc trong con ngươi của hắn khiến cho người ta phải hoảng sợ. Trực giác của Nha Thấu nói rằng nếu như cậu thật sự làm như thế thì có thể thật sự sẽ xảy ra một vài chuyện vượt qua tầm kiểm soát của cậu mất.

Nhưng nếu như cậu không làm thế thì rời khỏi thiết lập thất bại lại chính là một vấn đề.

Phương Chí không giống như Hứa Dã, hắn không quá giỏi phán đoán nhưng tính tình lại khó có thể nắm bắt. Cách áp dụng được với Hứa Dã lại không thể áp dụng với hắn được. Đợi đến khi hắn bình tĩnh rồi nhớ lại thì chắc chắn sẽ phát hiện điều khác thường.

Tình hình hai bên đều gay go, Nha Thấu bị kẹp ở giữa nên hoàn toàn không tìm được giải pháp tối ưu nhất.

"Sao lại không nói gì?"

Phương Chí tiến lại gần đặt cằm lên vai chàng thiếu niên đang ở trong lòng hắn, hai tay hắn đặt ở trước eo Nha Thấu tạo ra tư thế thân mật độc đoán mà trói buộc cậu trong lòng ngực của mình.

Hơi thở ở sau lưng đầy nóng bỏng, mang tai Nha Thấu đỏ bừng theo từng nhịp thở của hắn.

Bây giờ ngay cả chạy trốn cậu cũng không thể trốn được.

Từ góc nhìn của Phương Chí thì chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi của cậu thiếu niên đang không ngừng run rẩy. Ở dưới ánh mặt trời chúng trông giống như một chú bướm phấp phới được tia sáng tô điểm rực rỡ.

Vòng eo thon gọn không có thịt thừa, dùng một cánh tay là có thể ôm trọn nó rồi.

Nghĩ thế, Phương Chí liền đưa cánh tay đang để trống kia ra khẽ dùng lực điều chỉnh lại tư thế cho cậu thiếu niên.

—— Lần này trở thành ngồi nghiêng sang một bên.

Hắn đột nhiên làm thế khiến cậu bị dọa một phen, cậu vừa hoảng sợ vừa luống cuống bám lấy bả vai hắn: "Cuối cùng là cậu muốn làm gì vậy?"

"Cậu không muốn giải thích, được thôi." Phương Chí không hề trả lời câu hỏi của cậu: "Vậy thì tôi sẽ đoán thử xem cậu ta rốt cuộc là ai."

"Là tên Cố Dung Thời sao?" Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của người kia ở bên ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ chau mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh ta, trong lòng Phương Chí liền lóe lên sát ý.

"Cậu đúng là kỳ quặc mà." Nha Thấu dựa vào bàn học ở bên cạnh suy nghĩ, kết quả là khi vừa mới đứng lên một chút đã bị một cánh tay đặt ngang hông dùng lực kéo cậu lại.

Nha Thấu lại ngã lên trên đùi của Phương Chí, cậu quay đầu lại nhìn Phương Chí có hơi bực bội: "Cậu để cho tôi đứng lên coi!"

"Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi à!" Phương Chí nghiêng người nhẹ, cùi chỏ tựa vào lưng ghế ở bên cạnh đỡ đầu một cách lười biếng: "Có thế thôi mà hoảng cái gì chứ?"