Loại NPC này cùng một điểm chung là tính đả kích cực kì mạnh, nếu không chú ý thì còn có thể gây ra điều kiện chết, không có người chơi nào lại ngu ngốc đến mức đi trói một tên lại để hỏi thăm cả.
Cố Dung Thời cười như có như không, qua cửa sổ nhìn chàng thiếu niên đang ngồi ở chính giữa bên trong, cậu như đang nói gì đó với NPC với cấp bậc cực kì nguy hiểm.
"Vậy nếu là cậu ta thì sao?"
*
Nha Thấu hoàn toàn không biết gì về tình hình ở bên ngoài.
Trong cái trò chơi này, cậu không thể không bắt đầu hoạt động bộ óc của mình một chút.
Từ nội quy này có tần số xuất hiện quá cao, hơn nữa còn trói buộc NPC và cả người chơi.
Nhưng thân phận của Nha Thấu bất tiện nên cậu cũng không được tính là người chơi thuần túy, cũng không tính là NPC một trăm phần trăm. Cậu không nắm được một nửa nội quy thuộc về người chơi mà tất cả nội quy mà NPC nên biết thì cậu cũng không có ký ức.
Bây giờ ngay cả điều kiện chết mà cậu cũng không biết luôn.
Không chỉ như thế, bên ngoài còn có rất nhiều thứ có thể làm bại lộ thân phận của cậu nữa.
Nha Thấu cảm thấy mình giống như là một người đang đi ở trong bóng tối vậy, đưa tay ra không thể nhìn thấy được năm ngón tay, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận dè chừng, rất sợ phía trước sẽ có một cái hố to.
Nếu như cậu không biết NPC không thuần túy, vậy thì nếu như là NPC thuần túy thì sao?
Cậu cẩn thận quay đầu lại nhìn về phía Phương Chí.
Phương Chí lúc này đang khoanh tay tựa lưng vào ghế, gương mặt lạnh lùng không thể nhìn rõ là vui hay giận, ánh mắt nhìn thẳng về trước, không hề phân tâm nhìn xung quanh, cũng không hề nhìn đến Nha Thấu.
Từ khi giờ học bắt đầu, hắn chưa hề nói một câu nào với Nha Thấu, bây giờ có thể coi như là tan học rồi thì cũng không hề để ý đến cậu.
Nha Thấu chọc chọc hắn: "Cậu tức giận sao?"
"Không có." Giọng nói hắn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
"Ồ." Nha Thấu gật đầu một cái, giống như thật sự tin: "Vậy nếu cậu không tức giận thì tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"
"..."
Phương Chí thật sự muốn biết trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì, hắn lạnh lùng nói: "Hỏi đi."
"Cậu còn nhớ nội quy trường học..."
Còn chưa đợi cậu nói xong thì Phương Chí đã giành nói trước: "Không nhớ."
Cái dáng vẻ này, rõ ràng là thật sự đang tức giận mà.
Nha Thấu nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu rồi quay đầu lại kêu người ở bên kia: "Lưu Lộ, cậu qua đây."
Phương Chí cắn răng nghiến lợi xoay người lại, níu lấy cổ tay cậu: "Cậu kêu cậu ta qua đâu làm gì?"
"Cậu không có ích." Nha Thấu có hơi vô tôi: "Cậu cũng không nhớ nội quy trường học."
Giọng nói vừa cất ra thì cái tay đang nắm lấy cổ tay cậu cũng hơi dùng sức, thế giới quay cuồng một lúc, khi Nha Thấu tỉnh táo lại thì đã ngồi trong lòng Phương Chí rồi.
Cậu vốn dĩ là chuẩn bị dùng Lưu Lộ để kích động hắn một tí nhưng hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ động tay. Vô cùng ngoài dự đoán nên Nha Thấu hoàn toàn không có chuẩn bị trước nên khiến cho cái chân vốn dĩ giấu dưới ghế kia cũng bị để lộ ra.
Vị trí rõ ràng, ở góc nhìn của Phương Chí thì chắc chắn có thể nhìn thấy.
Nha Thấy ngồi trong lòng Phương Chí đưa lưng về phía hắn, khẽ nghiêng người, nhìn thấy ánh mắt của hắn dần dần trở nên nguy hiểm, lại còn có động tác nheo mắt quen thuộc thì cậu hơi căng thẳng mà nuốt nước bọt một cái.
Phương Chí cúi đầu, toàn bộ hơi thở của hắn thổi vào cổ của cậu: "Không giải thích sao?"
Nha Thấu: "..."
Xong đời rồi, thất bại rồi.
Lần này khai báo thế nào đây?