Cậu lần này thật sự nổi giận và có chút bị giật mình và hoảng sợ nên dùng cùi chỏ đánh về phía Phương Chí.
Phương Chí rên lên một tiếng, lực tay cũng mất đi, Nha Thấu nhân cơ hội này liền thoát ra rồi chạy ra ngoài.
Cậu kinh sợ không hiểu được mà nhìn chằm chằm Phương Chí đang ngồi trên ghế, chỗ bị chạm trên mặt dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, cậu lắp ba lắp bắp nói: "Tôi, tôi là nam đấy."
Con người của cậu thiếu niêu ánh lên sự đề phòng, Phương Chí khựng trong chốc lát, chỗ bị cùi chỏ đánh vào vẫn còn đau mang máng.
Đôi mắt đen nhánh của cậu hơi rũ xuống, thu lại cảm xúc ánh lên trong ánh mắt. Sau đó hắn đứng lên đi thẳng ra ngoài cửa.
Lưu Lộ còn đang ở trên hành lang. Nhìn thấy cậu đi ra, cậu ta liền nhướn cổ nhìn vào bên trong, sau khi xác định được cậu chủ không cụt tay cụt chân thì mới cảm thấy an tâm.
"Anh Chí đi đâu vậy? Sắp vào tiết rồi."
Phương Chí không hề dừng lại, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Không học."
Nha Thấu vẫn đứng tại chỗ nhìn Phương Chí biến mắt trong tầm mắt mình. Cậu cố ý kéo giá trị ưa thích lên, không những không giảm mà còn tăng thêm mười điểm.
Đột nhiên lại không đi học nữa, rốt cuộc hắn đang phát điên cái gì vậy.
*
Khi còn một phút trước khi lớp học bắt đầu, những người chơi và NPC bên ngoài đều quay trở lại lớp học.
Nha Thấu không biết có phải là mình đa nghi hay không nhưng cậu luôn cảm thấy từng ánh mắt của người khác nhìn cậu đều rất kỳ lạ.
Đặc biệt làm nhóm người chơi kia, không biết họ đã thương lượng gì ở bên ngoài mà khi quay lại ánh mắt dò xét cậu mấy lần khiến cậu có hơi mất tự nhiên.
Cậu mới vừa nằm lên bàn thì lại nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Vốn dĩ vẫn còn thấy hơi choáng váng đầu óc nhưng ngay khi nghe thấy rõ nhiệm vụ cần phải làm gì thì cậu ngay lập tức tỉnh táo lại.
Đây là lần đầu tiên nhiệm vụ cộng thêm thời hạn.
Bây giờ đang là bốn giờ chiều, tám tiếng sau là mười hai giờ đêm, nói cách khác là phải hoàn thành nhiệm vụ trước ngày hôm nay.
Ngoại trừ Hoàng Kiến đã chết thì trong lớp có tổng cộng còn chín điều nội quy trường.
Cậu không biết một tờ giấy mỏng manh kia sẽ bị người chơi đặt ở đâu, hoặc có thể là kẹp nó trong sách, hoặc kẹp vào trong người mang theo bên mình.
Nếu như là tình hình sau thì cậu hoàn toàn không có cách nào tiêu hủy nó được.
Ngón tay cậu co rút lại, Nha Thấu cảm thấy áp lực đè nặng như núi vậy.
Thật ra thì vẫn còn có một cách tốt hơn, đó chính là triệu tập vệ sĩ của mình, kêu bọn họ trực tiếp tiến hành lục soát kiểm tra người chơi, sau đó tiêu hủy nội quy nhà trường.
Là một câu chủ kiêu ngạo độc đoán, làm việc không có logic, hơn nữa lại còn đứng về phe đối lập với người chơi khác thì việc không ưa bọn họ nên muốn ngáng chân bọn họ cũng có thể giải thích được.
Chuyện này biết đâu cũng là nguyên nhân ban bố ra nhiệm vụ cá nhân này.
——Xây dựng thiết lập nhân vật cho cậu.
Nhưng Nha Thấu có chút không muốn dùng kiểu nhiệm vụ như thế này để duy trì thiết lập nhân vật.
Bởi vì một khi cậu làm như vậy thì cậu có thể sẽ trở thành người mà bọn họ căm hận nhất ở trong phó bản. Ngoài miệng bắt nạt có thể là chuyện nhỏ nhưng việc tiêu hủy đồ có thể bảo toàn tính mạng thì thật sự....
Vào thời khắc trở mặt cuối cùng thì người đầu tiên phải bị gϊếŧ nhất định sẽ là cậu.
Nha Thấy vẫn chưa có đạo cụ bảo toàn tính mạng, boss phó bản vui buồn thất thường vẫn còn chưa quay về nữa. Cậu không chắc rằng nếu như thật sự xảy ra chuyện thì hắn sẽ giúp mình hay không đây.