Hắn không hề nhận thức được rằng lời nói của mình mờ ám đến như thế nào, sẽ rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Vừa dứt lời, toàn bộ đều im lặng, NPC tại chỗ cũng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Phương Chí, ngay cả người chơi bị mắc kẹt xông vào cũng không kịp hỏi han.
Thầy giáo vật lý bị hói đầu độ tuổi trung niên đang cầm cái ly giữ nhiệt nhìn người chơi đang ôm sách đứng đó thì liên tục chau mày: "Các cậu đang làm gì vậy? Sắp tới tiết học rồi mà còn chưa chịu quay về chỗ ngồi nữa sao?"
"Còn cậu nữa Phương Chí, ngày nào cũng không chịu nghiêm túc, đứng đó hù dọa bạn học sao?"
Cũng may mà có thầy hòa hoãn nên Nha Thấu mới có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Phương Chí. Nhiệt độ trên mặt cậu vẫn hoàn toàn không hề giảm xuống, cậu uống mấy ngụm nước rồi nhưng vẫn không thể nào hạ nhiệt xuống được.
Tiếng chuông vào học chói tai ngay lúc này vang lên.
Đa số người chơi đều đã vọt vào phòng học trong thời gian cho phép nên trong lòng cực kỳ vui mừng, số người chơi còn ở bên ngoài chỉ có một hai người.
Thể lực của bọn họ không tốt nên ôm sách thì không thể nào chạy thật nhanh được, thế là bị bỏ rơi lại phía sau. Vào lúc nghe được tiếng chuông vang lên thì mặt liền phờ phạc, gần như muốn ngã ngồi bệt xuống đất.
Thạch Nhiên cũng có hơi căng thẳng mà quan sát tình hình bên ngoài.
Thời gian đi học lần này không hề có ai vào tiết mặc đồng phục trắng xuất hiện ở bên ngoài cả, điều này khác với những gì họ vừa thảo luận trong thư viện khi nãy.
Ngay cả thầy vật lý trên bục giảng cũng không vì tiếng chuông vào học vang lên mà thay đổi dáng vẻ, lúc này vẫn đang còn nhàn nhã uống trà để thấm giọng.
Hai người chơi rớt lại phía sau bây giờ đang ôm sách đứng ở cửa, vì sợ hãi mà môi run lẩy bẩy, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Báo, báo, báo cáo."
Thầy vật lý buông ly giữ nhiệt ra, giọng nói đầy bình tĩnh: "Sao các em lại tới trễ?"
"Tụi em, tụi em..." Hai người chơi không thể nào sắp xếp ngôn từ một cách bình thường được, ấp úng một hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Bọn họ bởi vì lấy sách nên mới tới trễ ạ." Một giọng nói lạnh đến thấu xương chen vào, giúp hai người kia giải thích.
Là Cố Dung Thời, anh ta ngồi tại chỗ biểu cảm bình thản, giống như không hề có hứng thú với bất kì thứ gì vậy.
Nha Thấu hơi ngạc nhiên, cậu không nghĩ Cố Dung Thời sẽ lên tiếng nói giúp.
Câu giải thích này giống như khúc gỗ rơi xuống nước khiến người chơi thoáng cái liền bắt được thân cây nên vội vàng nhanh chóng nói: "Dạ đúng đúng đúng là như thế đó ạ."
"Thế à…” Thầy vật lý lại đưa ly giữ nhiệt lên uống một ngụm, nói nhiêu đó xong thì không nói một lời nào mà chỉ lại một lần nữa quan sát bọn họ.
Cái chết của Hoàng Kiến xảy ra ở buổi học trước khiến nỗi sợ hãi cứ liên tục ngấm thấm vào cơ thể bọn họ. Mà giờ đây bọn họ đã lấy được một nửa quy định trường học rồi, trong một nửa quy định này có ghi rõ ràng rằng quy định học sinh không được phép tới trễ.
Nội quy trường học = điều kiện chết, không tuân theo nội quy thì cũng tượng trưng cho cái chết.
Hai người chơi như ngồi trên nước sôi, hai chân họ không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh trượt trên trán chảy thẳng xuống.
Thầy vật lý chầm chậm đậy nắp ly trà lại rồi trước khi tim bọn họ sắp ngừng đập thì mới lên tiếng: "Vậy thì vào lớp đi."
Một câu nói giống như được đại xá, sống sót sau đại nạn, hai người người kia cũng sắp khóc đến nơi rồi.