Trên đường đều là những học sinh vô cảm vội vội vàng vàng đi đến phòng học. Khi đó có vài học sinh vì chạy quá nhanh nên té ngã nhưng cũng không có ai đi đến giúp đỡ cả.
Lạnh lùng, cứng ngắc giống như bị một con rối vô hồn bị thứ gì đó thúc giục, trong đầu họ chỉ có một mục đích duy nhất chính là trong thời gian quy định đến được phòng học.
Đi vào bên trong, không khí vừa ngột ngạt vừa bức bối.
Nha Thấu cũng không tránh được bị bầu không khí đó ảnh hưởng nên những bước đi chậm trở nên nhanh hơn.
May mắn là vị trí Hứa Dã bỏ cậu xuống không xa với lớp học của cậu nên thời gian còn lại đủ để chạy tới phòng học.
Trị giá thể lực của cậu không cao nên đi được một đoạn ngắn đã thở hồng hộc rồi, đến khi chạy đến được phòng học thì chỉ còn dư lại một phút.
Nhưng cũng được rồi, không có trễ.
Phương Chí ngồi ở chỗ của hắn nhướn mí mắt lên nhìn cậu: "Cuối cùng cũng chịu trở lại rồi à?"
Nha Thấy ban đầu có hơi chột dạ, lúc này không muốn trả lời với tên Phương Chí quái gở nên xách đồng phục học sinh đi đến trước mặt hắn.
"Đi ra."
Cậu mới vừa chạy bộ xong nên bây giờ không thở nổi, mặt đỏ ửng, trên trán đổ đầy mồ hôi, vốn dĩ bệnh vẫn chưa khỏi hẳn nên khi này vừa nói dứt câu thì hành động đầu tiên chính là ho khan kịch liệt, trông vô cùng đáng thương.
Ý định muốn chọc người ta cũng vơi đi, Phương Chí cau mày đứng dậy, để trống chỗ ngồi. Một tay nhận lấy đồng phục Nha Thấu cầm về, tay còn lại thì tiện thể vỗ vỗ lưng cho cậu thanh niên: "Sao lại thế này?"
Nha Thấu ngồi tại chỗ nhấp một ngụm nước rồi tỉnh bơ che đi đôi chân bị Hứa Dã cầm bên dưới băng ghế, nói chuyện có hơi chậm chạp: "Cần cậu lo à."
Nhưng cho dù động tác có nhỏ đến đâu mà thể hiện trước mặt người luôn quan tâm đến bạn thì cũng sẽ bị phát hiện thôi.
Phương Chí nhìn theo động tác của cậu, quét một lượt đến giày và vớ thì hắn dừng lại nhìn rất lâu.
"Cậu giữa đường còn quay về ký túc xá để đổi giày với vớ nữa à?" Trong mắt hắn không rõ cảm xúc gì.
Nha Thấu cố chấp giả bộ bình tĩnh mà gật đầu một cái: "Cậu có ý kiến gì sao?”
"Từ phòng học quay về ký túc xá mất đến gần hai mươi phút, đi về rồi quay lại là mất bốn mươi phút, thời gian vô tiết mới trôi qua có nửa tiếng thôi. Cậu chủ lấy đồng phục xong rồi sau đó quay về đổi giày thì đi cũng nhanh thật đấy." Phương Chí cười nhạo cậu một cái.
"Cậu bay tới sao?"
Trường cấp ba Hồng Lâm là một trường tư lập nên tiền muôn bạc biển, điều đó thể hiện ở các cơ sở vật chất, các thiết bị lắp đặt và diện tích xây dựng, tòa dạy cho khối mười hai cách ký túc xá rất xa, một tiết học hoàn toàn không thể đi về rồi quay lại kịp được.
Hắn nói câu nào là vô cùng kỳ lạ câu đó, ngón tay Nha Thấy co rút lại, có hơi hối hận mà gật đầu.
Phương Chí nhìn cậu.
Cậu thanh niên quay về không chỉ không biết đi đâu để đổi giày và vớ mà toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi vị khiến Phương Chí cực kỳ khó chịu, giống như bị một con dã thú cùng cấp đánh dấu lên người cậu vậy, điều này khiến Phương Chí bực bội vô cùng.
Đặc biệt là cái chân còn lại của cậu thanh niên còn giấu dưới ghế nữa chứ, giống như không muốn bị người khác phát hiện.
Tại sao cậu lại muốn giấu đi chứ?
Hiểu được chỗ này liền khiến sắc mặt của hắn liền trở nên vô cùng khó chịu nhưng giọng lại cực kỳ bình tĩnh: "Cho tôi xem chân cậu một chút đi."