Hứa Dã cười lạnh lùng một cái rồi cầm lấy cổ chân Nha Thấu: "Tôi nhớ là em vốn dĩ ghét cậu ta nhất mà, sao bây giờ lại thay đổi cách nhìn rồi?"
"Khi nãy nói Lý Phàm còn bây giờ thì nói Phương Chí." Hứa Dã tiến sát lại gần Nha Thấu: "Tôi to lớn như thế này đang ở trước mặt em mà em quăng tôi ra chỗ nào vậy?"
001 cũng căng thẳng đến chết mất, nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Dã dường như sắp nổi điên rồi, không hiểu ký chủ rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy.
Nha Thấu vừa vội vừa bực, cố gắng rút chân về nhưng lại bị áp chế đến nỗi không thể nhúc nhích được tí nào. Hơn nữa người này không có khái niệm về sức mạnh của bản thân nên khi túm lấy cậu khiến cậu rất đau.
Hốc mắt cậu thiếu niên từ từ ngập nước, cậu không hiểu tại sao Hứa Dã lại đột nhiên có thái độ không vui như thế, thực sự trông cậu như sắp khóc lần nữa: "Cuối cùng là cậu nổi điên cái gì vậy hả!"
Mặt Lý Phàm đầy căng thẳng, định tiến lên phía trước nhưng lại bị Hứa Dã quát tháo một trận nên đành đứng lại tại chỗ.
Ứng Tinh Uyên, Phương Chí, phòng y tế, sự kết hợp này khiến tâm trạng Hứa Dã như muốn nổ tung.
Bây giờ ngay cả Lý Phàm cũng bắt đầu đưa tay ra với bên ngoài rồi.
Hình như ở một nơi mà anh không phát hiện ra đã có một thứ gì đó bắt đầu khác đi rồi.
Bao gồm cả chính anh.
Hứa Dã không hiểu cảm xúc tích tụ lại trong lòng mình là cảm xúc gì, anh gần như cắn răng nghiến lợi mà nói: "Đừng nuôi bọn chó vô dụng."
Nha Thấu đỏ mắt nhìn anh.
Đây là lúc hiếm hoi cậu mất bình tĩnh, vừa dứt lời Hứa Dã liền cảm thấy bản thân mình không đúng rồi, anh cảm nhận được nếu tiếp tục làm vậy thì sẽ gây ra chuyện mất nên buông chân Nha Thấu ra rồi nói với giọng điệu cứng nhắc: "Quay về sớm một chút, cố gắng đừng làm trái nội quy nhà trường."
"Lỡ phạm quy rồi thì có thể đến tìm tôi, không hoàn thành được nhiệm vụ chính cũng có thể đến tìm tôi."
"Không được đi tìm người khác."
"Đừng khóc nữa."
Nói xong anh cũng mặc kệ phản ứng của Nha Thấu mà dẫn Lý Phàm rời đi.
Thứ Nha Thấu nhìn thấy cuối cùng cũng chỉ là bóng lưng dường như đang vội vàng lúng túng của anh.
Sau khi Hứa Dã rời đi thì 001 mới dám trao đổi với Nha Thấu. Nó nhìn chăm chú đôi mắt đỏ hoe của ký chủ mình mà có chút ngập ngừng:
Hoàn toàn khác với khi đối mặt với Ứng Tinh Uyên và Phương Chí, cậu ở trước mặt Hứa Dã lại mạnh dạn hơn nhiều.
"Bởi vì độ thiện cảm của cậu ta cao nhất mà." Nha Thấu nói rất nhỏ.
Boss phó bản Hứa Dã này rất đặc biệt, trị giá thiện cảm căn bản là cao nhất trong tất cả các NPC. Lúc anh nhìn thấy khuôn mặt của mình thì đã tròn 40, sau đó vẫn đang không ngừng tăng lên, đến khi vừa nãy anh lúng túng rời đi thì trị giá thiện cảm đã lên 75 rồi.
001 hơi không chắc chắn lắm.
Ví dụ như cậu cố ý để anh gần gũi rồi lại còn để cho anh lấy giày và vớ giúp nữa.
Nha Thấu nghĩ đến những chuyện đó thì có hơi khó xử, cậu ngập ngừng nói: "Cũng...không có gì đâu."
"Chỉ là có chút chuyện, vượt qua dự đoán của tôi thôi."
Trong phó bản này tồn tại quá nhiều nhân tố có thể làm bại lộ thân phận của cậu, ngoài sáng thì có một quả bom không hẹn giờ là Ứng Tinh Uyên, trong tối thì có người chơi vô danh nhắm vào cậu, muốn khiến cậu chết đi.
Cậu muốn về nhà.
Cho dù NPC ở nơi này có thái độ tốt hay xấu với cậu ra sao đi nữa thì cậu cũng chỉ có một mục đích, chính là trở lại khu chiến lược tình yêu.
Cậu không thể không bắt đầu suy nghĩ đến đề nghị của hệ thống, tìm con đường khác để đảm bảo tỷ lệ sống sót của cậu.
Nha Thấu là NPC trò chơi yêu đương, mặc dù vẫn chưa vào game và cũng chưa xem qua cốt truyện nhưng dù chưa tự mình trải qua thì cậu cũng đã biết nó đại khái như thế nào rồi.
Cậu từng gặp rất nhiều dáng vẻ người chơi tiến công NPC, cũng chứng kiến
cách những người anh em của mình đối phó với những người chơi lao về phía họ như thế nào.
Cậu vụng về bắt chước theo nhưng bắt chước cũng không được giỏi mà chỉ có thể học được sơ sơ, giống như lạt mềm buộc chặt gì đó vậy, dù là bị đánh một bạt tay rồi lại nói lời ngon ngọt thì cậu cũng chỉ có thể mù mờ làm theo thôi.
Dù sao ngay cả tính toán độ thiện cảm của NPC thì cậu cũng không quá giỏi.
Nhưng nhìn thấy độ thiện cảm của Hứa Dã ngày càng tăng lên thì hình như thật sự có hiệu quả. Cậu nam sinh chưa từng yêu đương chỉ biết ngây người nhìn cậu chằm chằm, làm một số hành động mà Nha Thấu không thể hiểu nổi, sau khi làm xong thì lại vội vàng trốn mất tiêu.
Tính cách này của anh dễ đoán hơn Phương Chí và Ứng Tinh Uyên nhiều.
Nha Thấu cũng thật sự không ngờ rằng Hứa Dã sẽ trực tiếp ôm cậu ra ngoài, cũng không ngờ anh sẽ muốn mang giày giúp cậu, lúc bị cậu từ chối còn thấy hơi không vui nữa.
"Có chút hơi phiền toái đấy." Giọng của Nha Thấu lộ vẻ hơi phiền não.
001:...
Nha Thấu đung đưa chân dưới ánh mặt trời, trên cổ chân vẫn còn dấu vết do khi nãy Hứa Dã để lại, dấu tay ửng đỏ nhìn một cái là biết không phải do bản thân Nha Thấu tự làm, nó hiện trên làn da trắng nõn trông cực kỳ nổi bật.
"Lúc có người ra ngoài, tôi không muốn bị người khác..."
Cậu không tiện nói ra chữ cuối cùng, chỉ nhấp nháy môi.
"Lúc quay về sẽ thật khó để khai báo đây."