Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 12

“Cậu làm gì thế?!” Chuyện đã vượt qua dự đoán của mình, Nha Thấu trừng lớn mắt, muốn giãy giụa xuống dưới.

Nhưng Hứa Dã còn đang muốn hôn Nha Thấu, kết quả cậu lại chạy, anh đã có kinh nghiệm nên lúc này cánh tay đã giam cầm cậu lại, trông cực kỳ nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể xoay người cậu để đổi sang một tư thế thoải mái hơn.

Nha Thấu vốn dĩ chỉ muốn bảo anh giúp lấy giày và vớ, kết quả người này không chỉ ôm cậu lên, đến cả giày và vớ cũng ném đó, với đôi chân trần trụi này thì căn bản cậu chạy không được.

Cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tự vác đá nện vào chân mình, Nha Thấu vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu vô cùng không khách khí mà nhéo anh.

Hứa Dã một đường ôm Nha Thấu xuống lầu, động tĩnh này lớn đến mức kinh động đến đám người chơi còn chưa kịp rời đi.

Từ Phong vốn dĩ đã nhớ thương tiểu thiếu gia đi lên lầu, thấy cuối cùng cũng có người xuống, lúc này chỉ hận không thể duỗi cổ dài ra để xem, nhưng lại chỉ thấy bóng dáng trắng vụt qua.

“Gì thế...”

Thạch Nhiên hoảng sợ mà nhìn Cố Dung Thời với sắc mặt khó coi bên cạnh, “Má ơi, sao cậu lại xé nội quy trường học?”

“Đọc xong là có thể nhớ kỹ.” Cố Dung Thời lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng NPC kia, “Một tờ giấy có thể cứu được mạng cậu à?”

Thạch Nhiên rụt cổ, bị anh ta dọa đến mức nói lắp, “Không, không thể.”

Không phải chứ, vì sao tâm trạng của lão đại kém thế nhỉ?

Hứa Dã ôm Nha Thấu bước nhanh.

Lý Phàm theo sau nhận ra đây là đường đến ký túc xá thì vội vàng đứng chặn trước mặt anh, “Lão đại, cách thời gian vào lớp còn có mười phút.”

Hứa Dã không thèm để ý, “Thế thì sao?”

“Không thể làm trái nội quy trường học.” Lý Phàm không lùi lại, vẫn đứng chặn phía trước.

Bàn tay đang nhéo Hứa Dã của Nha Thấu chợt cứng đờ.

Vì sao đến cả bọn họ cũng nhắc đến nội quy trường học? Chẳng lẽ nội quy trường không chỉ trói buộc người chơi thôi sao?

Vẻ mặt Hứa Dã bực bội, “Sợ gì chứ?”

“Anh thì không sợ.” Lý Phàm đẩy kính, vẻ mặt thâm sâu nói, “Nhưng làm trái nội quy thì rất phiền toái, anh cũng không muốn tốn thời gian vào chuyện vô bổ này đúng không?”

Thấy sắc mặt Hứa Dã vẫn chưa thả lỏng, Lý Phàm lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Anh biết năng lực của em mà, em đi một chuyến sẽ không quá năm phút, còn lại năm phút thì đủ để cho cậu chủ nhỏ trở về phòng học.”

Cậu ta nói không sai, cũng không để lộ ra chút nhược điểm nào, nhưng Hứa Dã vẫn cứ khó chịu, sau khi im lặng một lúc, anh mới hừ lạnh một tiếng, “Đi nhanh về nhanh.”

Lý Phàm mỉm cười, “Em biết rồi.”