Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 11

Nha Thấu nghẹn họng.

Cậu biết Hứa Dã đại khái sẽ nói chuyện với mình, nhưng không ngờ anh lại cùng cách thức thẳng thắn đến thế.

Đối với bọn họ thì nhiệm vụ của tuyến của NPC, Nha Thấu cũng không rõ lắm, lại không dám tùy tiện dò hỏi, đành phải tĩnh để xem biến trước.

Cậu không muốn trả lời vấn đề của Hứa Dã nên nhấc chân đi ra ngoài, Hứa Dã cũng đi theo cậu phía sau như một con chó lớn.

Đi đến trước văn phòng lấy đồng phục, tay nắm cửa có chút lạnh, Nha Thấu hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm đẩy cửa ra.

Rất tối, ánh sáng rất yếu.

Trong văn phòng bố trí rất đơn giản, chỉ có một bàn làm việc và sô pha.

Nhưng bên trong không có ai.

Cũng không có gì bất thường.

Như vậy giảm bớt sự thấp thỏm và bất an trong lòng Nha Thấu rất nhiều.

Đồng phục đặt trên bàn làm việc, chờ đến khi cầm chúng trên tay, bên tai cậu vang lên tiếng nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành thì lòng cậu lúc này mới được thả lỏng.

Nha Thấu xoay người ngồi trên sô pha, cảm nhận được tầm mắt nóng rực dừng trên người mình cùng với làn đạn thét chói tai của người xem trong phòng livestream, Nha Thấu cảm thấy có chút thẹn thùng...

Còn có chút chột dạ vì sắp làm chuyện xấu.

Cậu nhấp môi bắt đầu cởi ra đôi giày bẩn mắt kia, vào lúc ngón tay trắng nhỏ chạm vào tất trắng kia thì cậu cảm giác tầm mắt kia càng nóng cháy hơn.

Ngón tay cậu cứng đờ, không khỏi siết chặt viền tất rồi mới chậm rì rì kéo tất xuống.

Hai chân bại lộ trong không khí, móng tay được cắn sạch sẽ chỉnh tề, đầu ngón chân còn có chút hồng nhạt.

Lại di chuyển lên trên là mắt cá chân tinh xảo, cẳng chân thon dài cùng với phần đùi trắng nõn dưới quần cộc.

Vừa mềm mại vừa tinh tế.

Cổ họng Hứa Dã có chút khô, anh cảm giác mình giống như một tên biếи ŧɦái nên mới nhìn chằm chằm người khác thế này.

Anh cứ cảm thấy thiếu niên này rất đẹp, dù là chỗ nào cũng đẹp.

Vành tai Nha Thấu đã đỏ bừng, lông mi cậu run rẩy không ngừng, “Cậu có thể giúp tôi lấy một đôi giày và tất qua đây không?”

Nam sinh vóc dáng cao lớn vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng Nha Thấu có chút bồn chồn, cậu không xác định được có phải mình hơi quá mức rồi không nhưng vẫn nói, “Nếu cậu không muốn...”

Cậu còn chưa nói xong đã thấy Hứa Dã không rên một tiếng, hai ba bước đến trước mặt cậu rồi nhìn cậu từ trên cao.

Sau đó anh cũng không hỏi Nha Thấu một câu, khom lưng trực tiếp bế cậu lên.

Tuy Hứa Dã là Boss phó bản trong vườn trường, nhưng anh lại không phải thật sự là học sinh cấp ba, hơi thở cực nóng rực ập vào mặt, Nha Thấu cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc cậu hoàn hồn thì đã bị nd bế ra ngoài, cả giày cả tất của cậu vẫn còn trong văn phòng.