Đại Vương, Xin Tha Mạng!

Chương 28. Lý Tề trở về

Tên chết tiệt! Diệp Linh Linh hoàn toàn suy sụp. Cô thầm chửi thề trong bụng, quyết định ngay tại chỗ rằng cô sẽ không bao giờ nói thêm một lời nào với Lữ Thụ nữa. Tình bạn của bọn họ kết thúc từ đây.

Ra chơi, Lữ Thụ vui vẻ đăng bài lên tài khoản Wechat của mình. Kỳ thực vòng tròn bạn bè của hắn không quá rộng. Ngoại trừ một vài người ngẫu nhiên kết bạn được thì nhóm bạn lớn nhất là người cùng lớp với hắn. Nếu hắn đăng lên mục khoảnh khắc nhiều hơn bảy dòng, người khác muốn xem thêm sẽ phải bấm vào cụm từ "xem thêm" để biết chi tiết về nội dung của bài đăng.

Diệp Linh Linh ngồi một chỗ, thẫn thờ. Bình thường đi học, cô ấy cũng không có gì để chơi. Trong lúc khuây khoả đa số đều lên mạng lướt Weibo, Wechat một chút cho đỡ chán. Cô ấy vô thức cầm điện thoại, muốn kiểm tra khoảnh khắc một chút thì trông thấy bài đăng của Lữ Thụ.

[Lữ Thụ: Tại sao tôi lại không có một người bạn cùng bàn dễ thương nhỉ? Nhưng bạn cùng bàn của tôi thì có.]

Diệp Linh Linh: "..."

Cô suýt nữa muốn lật bàn. Cậu có đủ chưa? Có thôi đi chưa!!! Báo cáo thầy chủ nhiệm, em muốn đổi chỗ ngồi. Cô ấy đã không được chép bài thì cũng thôi đi. Mắt mù mới thấy bài đăng của tên chết bầm này đầu trang. Chúng ta còn làm bạn cùng lớp được không thế!? Lữ Thụ! Tên điên kia! Cậu có điểm gì dễ thương thế? Bây giờ nói luôn cho tôi biết được không?

[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh, +536.]

Ồ ồ!! Mắt Lữ Thụ sáng rực như cặp đèn pha ô tô trong đêm sương mù. Hắn nhận ra bản thân có thể chiến thắng bằng cách làm sáng tạo này. Mới có một buổi sáng mà hắn đã tích luỹ cho mình được hơn 1.800 điểm cảm xúc tiêu cực. Tuyệt vời, bạn cùng bàn của tôi! Về sau chúng ta chính là anh em.

Tuy nhiên, đến bài thi tiếp theo, Lữ Thụ cảm thấy cách làm này không khả quan cho lắm. Có thể mọi người sẽ dè chừng hắn hơn nên việc nhận được giá trị tiêu cực chắc sẽ khó khăn hơn. Suy cho cùng thì việc xem bài của hắn rồi chép lại đã thất bại nên cũng không ai kỳ vọng thêm gì nữa. Nhưng sự thật chứng minh Lữ Thụ đã đánh giá sai bản chất của con người. Trong thời gian làm bài kiểm tra tiếng Anh, nhóm học sinh bên cạnh hắn đã nghĩ đến những gì hắn làm khiến cho oán hận không ngừng tăng lên suốt ngày hôm đó.

[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ...]

[Thông báo...]

Cứ như vậy hết một buổi sáng, hắn vậy mà đột phá con số kỷ lục 2000 giá trị tiêu cực một lần nữa. Hử? Hắn chỉ làm thế thôi mà được hời vậy sao!?

Buổi trưa, cả lớp ra ngoài ăn. Vòng tròn bạn bè của Lữ Thụ không phải chỉ có Diệp Linh Linh mới có thể nhìn thấy bài đăng kia mà người nào trong lớp cũng xem được. Đám người ngồi xung quanh Lữ Thụ nói với mấy người đang ăn cùng nhau rằng có lẽ Lữ Thụ đã tức giận vì những lời bọn họ đã bàn tán sau lưng hắn. Nếu không thì chả có lý gì mà hắn cảnh giác suốt thời gian làm bài thi như vậy. Đặc biệt hơn nữa là đoạn hội thoại ghi trên giấy mà Lữ Thụ trao đổi cùng Lưu Trường đều được truyền đến tay từng người trong lớp. Này còn không phải rõ mười mươi sự thật là hắn đã biết chuyện nên ghi thù hay sao nha?

"Căn bản là chúng ta nói hắn không thể thức tỉnh cũng dựa trên thực tế thôi. Lữ Thụ người gầy gò, ốm yếu, sắc mặt lúc nào cũng xanh như tàu lá chuối giống mấy người bị suy dinh dưỡng nặng ấy. Một học kỳ có vài tháng, cậu ấy nghỉ học vì bị ốm gần như hết nguyên hai phần ba thời gian lên trường. Mấy cậu nói xem, thể chất cậu ấy như thế thì sao có thể thức tỉnh được?"

"Đúng! Đúng! Thế là cậu ấy giận dỗi, không cho ai chép bài. Này có phải hơi vô lý rồi không? Bọn mình cũng chỉ nói đúng những gì mắt nhìn thấy thôi mà."

"Mọi người nhìn đi." - Một thanh niên cầm điện thoại của mình lên, mở giao diện chính của Wechat ra rồi vào mục khoảnh khắc, giơ ra trước mặt đám bà tám, ông năm. - "Cậu ấy thậm chí còn đăng bài lên khoảnh khắc để chọc tức Diệp Linh Linh. Khi nãy, trước khi đi, Diệp Linh Linh còn suýt khóc."

"À... Nhưng mà các cậu có để ý sắc mặt Lữ Thụ bữa nay đã hồng hào, khoẻ mạnh hơn rồi không?" - Một bạn học lên tiếng bênh vực.

"Xuỳ, cậu cứ đợi mà xem. Hai ngày nữa cậu ta lại ốm thôi."

Trái ngược với đám người ồn ào, tụm năm tụm bảy ngồi một góc sôi nổi nói chuyện thì Lữ Thụ bình thản đến lạ. Hắn tìm một chỗ vắng người, thong dong ngồi ăn cơm. Bữa cơm này hắn tự chuẩn bị sẵn ở nhà. Mặc dù đồ ăn nấu sẵn ở căng tin không đắt lắm nhưng hắn vẫn muốn tiết kiệm hết mức có thể. Ngồi xa như thế mà hắn vẫn nghe được mấy người kia đang nói gì sau lưng hắn. Lữ Thụ bật cười. Cái đám này nói cứ như thể bọn họ đúng lắm ấy. Thậm chí còn không thèm nghĩ đến việc vì họ nói xấu người khác nên việc đối phương phản ứng lại là hoàn toàn hợp lý và rất bình thường. Hơn nữa, hắn đang cần kiếm giá trị cảm xúc tiêu cực nên bất kể người khác có đắc tội với hắn hay không thì chỉ cần có cơ hội, hắn đều chọc người khác tức chết.

Trong lúc ăn, Lữ Thụ phát hiện bạn nữ đã thức tỉnh dị năng ở lớp bên cạnh đang ngồi một mình ở góc phòng, chỗ gần cửa sổ trông ra sân trường. Cô ấy không nói chuyện, cũng không nhìn điện thoại mà chỉ tập trung ăn cơm. Cô gái này hoàn toàn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh, không giống Lý Tề bên lớp 7 khối 11. Nghĩ đến Lý Tề, hẵn cũng không rõ cái tên bạ đâu đánh đấy như hắn giờ đang lạc trôi phương trời nao. Mà với người này, hắn càng phải cẩn thận quan sát thái độ của cơ quan chức năng và người bên chính phủ cho cậu ta. Nếu Lý Tề hoàn toàn biến mất thì khả năng cao là bên phía Nhà nước hoàn toàn muốn bịt kín chuyện này. Còn nếu cậu ta an toàn trở về đồng nghĩa với việc thời đại của những người đã và đang thức tỉnh chính thức bắt đầu.

Giờ nghỉ trưa chỉ có 50 phút. Sau khi ăn xong, tất cả học sinh phải quay lại lớp học. Tuỳ vào nhu cầu của mỗi người, ai muốn ngủ trưa thì ngủ, muốn học thì học. Dù có thế nào thì toàn bộ đều phải chờ đến khi vào lớp, tức 2 giờ 30 phút chiều. Giáo viên không trông coi chuyện này mà chỉ thi thoảng đến xem học sinh lớp mình chủ nhiệm đã yên vị đầy đủ sỉ số lớp hay chưa. Ở trường ngoại ngữ liên thông từ tiểu học đến cấp ba này, chuyện như vậy với học sinh khối 11 là việc rất bình thường. Đối với học sinh lớp 12 lại càng khắt khe hơn.

Lữ Thụ đột nhiên phát hiện Diệp Linh Linh bên cạnh mình đang ở trong một nhóm chat, trò chuyện sôi nổi. Thị lực của hắn hiện tại rất tốt, liếc mắt liền nhìn thấy được trong nhóm có mấy người để hình đại diện cực kỳ quen thuộc. Mà đặc biệt hơn nữa là tên của nhóm chat này: "Người thức tỉnh". Có vẻ nó vừa được thành lập vào giờ ăn trưa, dùng để thảo luận về vấn đề thức tỉnh dị năng. Lại liếc thêm cái nữa, hắn để ý con số thành viên hiện tại đang là năm mươi người. Xem ra đám học sinh này rất quyết tâm loại mình khỏi thế giới của những người bình thường. Đối với việc này, Lữ Thụ không quá quan tâm. Dù sao thì một năm rưỡi nữa hắn cũng rời khỏi đây. Hắn cong nhẹ khoé môi đầy ý vị. Cơ mà một nhóm người không có ai thức tỉnh dị năng tự lập một nhóm với nhau để nói chuyện phiếm về chủ đề nóng hổi kia làm hắn buồn cười.

Diệp Linh Linh thấy Lữ Thụ liếc mắt nhìn mình thì hừ lạnh một tiếng, đem toàn bộ sách vở để qua một bên che khuất tầm nhìn của hắn. Căn bản là hắn cũng không quá để ý chuyện của Diệp Linh Linh. Bất ngờ, ngọn lửa trắng tinh khiết trong tim hắn qua mấy ngày tu tập dần biến thành sắc xanh lá cây. Hử? Sự thay đổi này là sao nhỉ? Ngọn lửa trong ý thức của hắn ngày càng nóng hơn, bùng cháy giống như dung nham đang nhảy múa. Thế nhưng hắn có hơi hoang mang, không hiểu tại sao nó lại biến thành dáng vẻ như vậy. Ở thời điểm hiện tại, hắn có thể tuỳ ý sử dụng sức mạnh trong tinh đồ nhưng hoàn toàn không điều khiển được ngọn lửa này. Như thể nó không liên quan gì đến hắn vậy. Phảng phất như nó chưa hoàn toàn tỉnh lại sau giấc ngủ ngàn thu. Dưới tình huống này, cho dù Lữ Thụ có vắt óc ra cũng khó nghĩ được biện pháp giải quyết. Quả nhiên tự mình tu luyện có hơi khó khăn.

"Mọi người nghe tin gì chưa? Lý Tề trở lại trường rồi." - Một bạn học trong lớp chợt thốt lên. Cậu ấy tiếp lời mình. - "Tớ mới được biết thông qua các bạn học trong lớp 7 khối 11 chúng ta là Lý Tề vừa mới vào lớp, nhà trường đã phạt quản chế cậu ấy."

Lữ Thụ sững sờ. Trong khi những người khác trong lớp náo loạn hết lên. Nói gì thì nói, đây cũng là học sinh đầu tiên thức tỉnh dị năng mà đám người này biết đến. Một số người ban đầu còn suy đoán Lý Tề sẽ biến mất đột ngột hệt hơi nước nóng bốc lên khỏi mặt hồ, không một vết tích. Nhìn xem! Nhìn xem! Vậy mà cậu ta trở lại học tập bình thường như bao người. Sau khi đánh giáo viên mà cậu bạn này chỉ bị phạt quản chế, có thể nói là rất nhẹ. Các học sinh khác trong lớp sôi nổi thảo luận, liệu những người đã thức tỉnh dị năng có bị bắt đi nghiên cứu hay không. Riêng Lữ Thụ nghĩ thầm, có lẽ chính phủ nước ta đang bắt đầu kế hoạch công khai những chuyện này rồi.