Sau khi tan học, Lữ Thụ giả vờ đi ngang lớp 7, muốn xem Lý Tề có bị thương hay gì không, có bị tra tấn không. Lúc đầu hắn sợ người khác phát hiện ra hắn theo dõi Lý Tề nhưng có lẽ hắn đã nhầm to. Còn chưa đến cửa lớp 7, hắn đã thấy cả đống người như ruồi bu mật, đứng chật ních ngoài cửa lớp. Cũng tốt, hắn không phải làm bộ làm tịch nữa.
Mọi người bu quanh Lý Tề, hỏi cậu ta đủ thứ. Đầu tiên, họ hỏi Lý Tề thức tỉnh như thế nào, cảm thấy ra sao khi vừa mới thức tỉnh dị năng, muốn sau này làm cái gì và liệu có khả năng gì đặc biệt sau khi thức tỉnh hay không. Cả đám nhao nhao tranh nhau hỏi, tựa hồ muốn chuẩn bị sẵn sàng cho bản thân có thể thức tỉnh dị năng bất cứ lúc nào.
Lữ Thụ đứng từ xa quan sát, trông thấy Lý Tề rất phấn chấn.
"Hôm đó tớ chỉ bị kích động một chút thôi. Tớ nhớ là tối hôm ấy tớ đến công viên Lạc Phổ, ngồi uống rượu một mình. Trên đường về thì tớ đột nhiên thức tỉnh dị năng. Mọi người đừng lo, thế nào cũng đến lượt các cậu thức tỉnh dị năng mà. Sau này có gì không rõ ràng, mấy cậu cứ đến hỏi tớ. Cái gì biết, tớ chia sẻ hết cho các cậu. Thêm nữa, có ai ở trường dám bắt nạt các cậu thì cứ đến đây nói, tớ bảo kê hết."
Vốn dĩ ban đầu Lý Tề chỉ là một tên vô lại ở trường, thích trở thành trung tâm của sự chú ý. Bây giờ cậu ta đã đạt được ý nguyện, được người người bao quanh, sướиɠ đến mức vểnh mặt lên trời. Kỳ thực những cậu thiếu niên ở độ tuổi này rất dễ đi chệch hướng vì thiếu sự chú ý và ý thức tồn tại của bản thân. Nhưng Lữ Thụ cảm nhận được Lý Tề không phải người xấu. Lúc trưa ăn cơm ở căn tin, Lữ Thụ có nghe được vài lời bàn tán về cậu bạn này. Lý Tề chưa bao giờ đối xử tệ với các bạn học khác ở trên trường mà chỉ ra ngoài gây sự với các bạn học sinh ở trường khác.
Có người hỏi Lý Tề: "Hôm qua cảnh sát bắt cậu đi. Bọn họ có làm gì cậu không?"
Nghe vậy, cậu ta thản nhiên đáp: "Không, họ chỉ để tớ ở lại đồn một đêm rồi thả đi. Hoàn toàn không làm gì tớ."
Lữ Thụ thầm gật đầu đồng tình. Nhưng Lý Tề thậm chí còn chưa nhìn thấy mấy bóng dáng mặc áo choàng đen. Không, không phải nói không nhìn thấy mà là đối phương không tiết lộ thân phận. Dù sao thì cậu ta cũng đã bị mấy người mặc áo choàng đen mang đi. Điều này hoàn toàn khác với cách đối xử mà Lương Triệt nhận được lúc trước. Các chính sách và kế hoạch của chính phủ có lẽ đã thay đổi rồi chăng? E là vậy. Nếu thế thật thì hắn yên tâm nhiều rồi. Ít nhất thì Nhà nước chính phủ cũng không quá cực đoan. Xem ra sắp tới sẽ xảy ra một vài thay đổi đáng chú ý. Nếu những người thức tỉnh dị năng được công nhận một cách chính thức thì thế giới sẽ thế nào đây? E rằng mấy cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất, thứ hai và thứ ba chẳng là gì so với cuộc cách mạng này. Xét cho cùng thì nó cũng là một công cuộc đổi mới toàn cầu, một phát hiện lớn dành cho toàn thể nhân loại trên thế giới này. Bánh răng cuộc sống đang dần chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu.
Mấy môn Toán, tiếng Trung, tiếng Anh, Địa lý, Lịch sử, Chính trị đang chờ đợi học sinh cuối cấp như bọn họ hoàn thành trước bước ngoặt lớn của cuộc đời, trước khi trở thành một công dân trưởng thành thật sự của đất nước này. Nó là chủ đề chính, cũng là mục tiêu quan trọng trong cuộc đời mười hai năm đèn sách của mỗi một học sinh. Nhưng bây giờ thì khác. Dường như việc trở thành một thức tỉnh giả đã trở thành một lối thoát khác đối với học sinh bọn họ. Những học sinh điểm kém ôm hy vọng cho mình về một cuộc sống tốt hơn, rằng cơ hội thức tỉnh dị năng có thể mỉm cười với họ, cứu mình một mạng. Còn học sinh giỏi thì sợ rằng kết quả học tập của mình bao lâu nay sẽ trở nên vô nghĩa. Tuy vậy, bọn họ vẫn mong mình có thể thức tỉnh dị năng. Không ai có thể dự đoán được thế giới tương lai sẽ như thế nào vì vốn dĩ bọn họ chưa có ai từng được trải nghiệm trong thế giới đó.
Thuật ngữ "thức tỉnh giả", "người thức tỉnh dị năng" gần đây trở nên cực kỳ phổ biến. Bầu không khí đang rơi vào khoảng không trầm mặc thì đột nhiên có một bạn học kêu lên: "Thành phố chúng ta mới mở lớp Đạo Nguyên, tập hợp những học sinh có khả năng thức tỉnh dị năng đến học. Địa điểm chính là ở Trường Ngoại ngữ Lạc Thành chúng ta."
Tin tức này nổ ra như một quả bom lớn, khiến cả đám lặng người đi vì quá bất ngờ. Có người lên tiếng hỏi: "Cậu lấy tin này ở đâu?"
"Chị gái tớ là giáo viên ở Trường THCS số 33. Chị ấy vừa gửi tin nhắn cho tớ. Cái này là tin tức nội bộ, chưa được công bố rộng rãi đâu." - Cậu nam sinh đáp lời.
Lớp đạo nguyên sao? Nghe có vẻ thú vị.
Lớp bắn cung, lớp cờ đỏ, lớp phụ đạo, những thứ này đều nằm trong phạm vi hiểu biết của mọi người. Chúng đơn giản là để học và thực hành những kiến thức cần biết. Nhưng còn lớp đạo nguyên? Nghe cái tên thôi cũng đủ hiểu mục đích là để làm gì luôn rồi. Nhưng mọi người vẫn còn không chắc chắn lắm vì mọi thứ thay đổi quá nhanh, quá đột ngột. Chuyện này cũng không có gì là lạ lắm. Đôi khi, chúng ta biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không thể cam đoan rằng đáp án đó là đúng hay không.
"Cái gì vậy!?" - Có người thốt lên. - "Một người bạn học cùng lớp của tớ vừa nhắn tin cho tớ, bảo là giáo viên chủ nhiệm của một lớp trong trường chúng ta bắt đầu công bố danh sách tên những học sinh được nhận vào lớp đạo nguyên. Tớ đoán là thầy Thạch rất nhanh sẽ đến đây thông báo cho chúng ta biết."
Hả!? Ai cũng ngơ ngác, ngớ người nghe bạn học kia nói. Sao lại nhanh thế? Ngay sau đó, một lớp khác cũng nhận được tin tức.
Lữ Thụ khó hiểu, cau mày nghĩ ngợi. Sao lớp đạo nguyên lại được mở ở trường mình mà không phải là trường khác? Nếu xét trên toàn thành phố, trường hắn đang theo học không phải là ngôi trường tốt nhất. Nói về chất lượng giảng dạy, không có một ngôi trường nào có thể vượt qua được trường trung học phổ thông Lạc Nhất.
"Ê mọi người! Lớp 7 công bố danh sách học sinh học lớp đạo nguyên rồi kìa. Trong đó có Lý Tề bay ơi. Thông báo nói rằng các lớp văn hoá vẫn tiếp tục như bình thường, còn lớp đạo nguyên học riêng. Thời gian bắt đầu từ 7 giờ tối, các tiết tự học đều bị hủy bỏ."
Tin tức này vừa nổ ra, cả đám liền nhốn nháo không yên. Lúc trước bạn học nam đó còn nói, lớp đạo nguyên này là lớp tuyển sinh những người có năng lực đặc biệt khắp thành phố đến học nhưng không một ai biết năng lực đặc biệt này là cái gì. Bây giờ xem ra đã hiểu. Năng lực đặc biệt của Lý Tề là gì? Còn có cái gì khác ngoài dị năng mà cậu ta vừa thức tỉnh hay sao!? Nếu không thì tại sao một học sinh cá biệt với thành tích đội sổ như Lý Tề lại được chọn vào lớp Đạo Nguyên? Hơn nữa, chương trình học văn hoá không hề bị ảnh hưởng vì lớp Đạo Nguyên chỉ bắt đầu sau khi học sinh đã tan học vào buổi tối. Vả lại, trong lớp Đạo Nguyên dạy cái gì, không nói mọi người cũng tự hiểu với nhau. Nhưng vấn đề là không chỉ có người đã thức tỉnh dị năng mới được chọn vào lớp học này mà ngay cả người chưa có khả năng ấy cũng bị gọi tên. Nghĩ đến đây, cả đám nhìn nhau như thể có chung một suy nghĩ gì đó mới. Haha... Bọn họ không hẹn mà cười khan một tiếng rất đều. Không phải chứ? Xét nghiệm máu à? Phải có cách nào đó để biết liệu một học sinh có thể thức tỉnh dị năng hay không chứ, nhỉ? Chuỗi sự kiện này cũng giống sắp đặt từ trước lắm rồi đấy?
Lúc này, một bạn học mở miệng nói: "A... Nhớ rồi. Tớ có một người em họ đang học tiểu học. Em ấy nói rằng có một người bạn cùng lớp của em ấy được bên phía nhà trường yêu cầu quay lại lớp vào thứ hai tuần tới để làm thủ tục chuyển trường và báo danh vào lớp Đạo Nguyên của trường chúng ta."
Nghe đến đây, đầu óc Lữ Thụ hoàn toàn tỉnh táo trở lại sau cơn mê. Dường như hắn đã hiểu vì sao chính quyền thành phố lại muốn mở lớp Đạo Nguyên ở Trường Ngoại ngữ Lạc Thành hắn. Đối tượng học sinh tham gia lớp Đạo Nguyên lần này trải rộng từ cấp tiểu học đến phổ thông vì dù sao đó cũng là phạm vi kiểm tra sức khoẻ. Đúng là xét về chất lượng giảng dạy thì Trường THPT Lạc Nhất khỏi phải bàn cãi, trường hắn đang theo học vẫn còn kém một chút. Thế nhưng trường hắn có một đặc điểm mà không trường nào trong thành phố có, đó chính là hệ thống giáp dục hoàn chỉnh liên thông từ tiểu học lên đến hết cấp ba. Riêng khoản này đã là một ưu điểm duy nhất và cực kỳ thuận tiện cho việc chính quyền tập hợp tất cả học sinh có khả năng thức tỉnh dị năng lại một chỗ rồi. Sự việc lần này... E rằng nó sẽ chấn động toàn quốc.