Đợi đến khi thầy chủ nhiệm lớp Thạch Thanh Nham xuất hiện trên bục giảng với một chồng giấy được kẹp dưới nách thì tâm trí tất cả học sinh đang ở trên mây gần như đều bị kéo hết về thực tại, cảm giác như ngã từ trên chín tầng mây xuống mặt đất đến ê nhức khắp cả người. Cho dù là ngày mai toàn bộ học sinh đều thức tỉnh thì sao chứ? Hiện tại bọn họ vẫn chưa thức tỉnh và phải tham gia bài khảo thí đầu năm học.
Thạch Thanh Nham nghiêm túc đứng trên bục giảng, bàn tay vô thức đưa lên đẩy nhẹ gọng kính.
"Tôi biết mấy ngày nay các em có chút bồn chồn. Có lẽ là các em mới nghỉ Tết quay lại, đầu óc còn mơ hồ. Hiện tại tôi có nhiệm vụ phải nhắc nhở cho các em biết, một năm rưỡi nữa các em sẽ tham gia kỳ thi Đại học. Nếu bây giờ các em xao nhãng tinh thần, bị tụt lại phía sau thì cơ hội để đuổi kịp gần như là không có. Cho nên việc cần thiết các em phải làm là tập trung học cho thật tốt, hiểu chứ? Được rồi, tiết này kiểm tra Toán."
Thầy chủ nhiệm không nói rõ về điều gì nhưng tất cả mọi người đều hiểu thầy đang ngầm ám chỉ đến việc gì đang gây xôn xao dư luận gần đây. Chính vì Thạch Thanh Nham là một vị lão sư rất nghiêm túc, có trách nhiệm và tận tâm với nghề nên Lữ Thụ rất kính trọng người lái đò này. Hơn nữa, ngày hôm qua thầy chủ nhiệm lớp 7 khối 11 bị học sinh thức tỉnh dị năng đánh bị thương, cả khối không thầy cô nào dám can ngăn ngoại trừ thầy. Chuyện khác khoan bàn đến, chỉ nói riêng về hành động ấy của y đã đủ để làm cho Lữ Thụ phải thầm thán phục trong lòng.
Diệp Linh Linh lúc này đang ngồi ngay kế bên nghe đến đây mới ghé sát lại gần Lữ Thụ, thì thầm: "Có gì cho tớ xem bài với. Người tốt đều có cuộc sống bình yên á nha."
Mấy khứa xung quanh vừa canh me đến khúc này cũng chuyển sang ve vãn Lữ Thụ, dùng ánh mắt "cậu hiểu ý tớ mà" khẩn thiết nhìn hắn. Nói đi cũng phải nói lại. Dù thế nào thì về khoản học tập, Lữ Thụ luôn là người đạt top điểm cao nhất trong khối. Là học sinh, có ai mà không muốn quen được bạn học là học bá đâu chứ. Cho nên khi đi thi, sẽ luôn có những người vì được ngồi gần học bá liền bày ra vẻ mặt sung sướиɠ. Ít nhất thì bọn họ cũng có thể dựa vào học bá mà kiếm được con điểm ở mức chấp nhận được nhưng lại không phải bỏ ra nhiều công sức để ôn bài. Diệp Linh Linh cũng không phải là ngoại lệ. Trước kia cô ấy tự dựa vào năng lực của bản thân để làm bài. Nhưng từ khi chuyển đến ngồi cạnh Lữ Thụ, Diệp Linh Linh dần lười biếng hơn. Đối với việc có thể làm bạn học ngồi chung một bàn như thế này, cô ấy cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người. Bởi vì mỗi lần làm bài xong, Lữ Thụ đều nói các bạn học xung quanh chép bài của mình. Không phải hắn làm thế là để tạo dựng mối quan hệ tốt với mọi người, mà căn bản là do hắn không hề che đậy mà cứ thế phơi bày đáp án ra trước mặt bàn dân thiên hạ. Đối với chuyện này, hắn cảm thấy không cần phải đề phòng. Một kỳ thi nhỏ như vậy, mọi người đều dựa vào khả năng của mình để làm bài. Với tính cách của Lữ Thụ thì chuyện để mọi người chép bài không phải cái gì quá to tát. Hắn cũng không thích đắc tội với các bạn học để gây thù chuốc oán làm gì. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Lữ Thụ hít sâu một hơi, tự hỏi vì sao mình lại mong đợi đến ngày tựu trường. Liệu có phải là vì nhóm bạn học đáng yêu này đem đến cho hắn một nguồn giá trị tiêu cực khổng lồ mỗi ngày hay không? Nghĩ đến đậy, khoé môi đẹp đẽ của hắn hơi nhếch lên một nụ cười sâu kín.
Thi được phân nửa thời gian, Lữ Thụ đã làm xong bài. Lúc này, mắt Diệp Linh Linh bắt đầu sáng lên một cách phấn khích cứ như cái đèn pha ô tô. Các bạn học xung quanh cũng khấp khởi mừng thầm trong bụng. Bài làm của Lữ Thụ đang ở trang trắc nghiệm. Ngay khi mọi người chuẩn bị chép đáp án thì hắn lại lật sang trang khác. Các bạn học khác đều nghĩ, nếu thế thì chỉ cần vào lúc hắn lật trang là có thể chép mặt sau trước. Nhưng lúc bọn họ chuẩn bị chép thì Lữ Thụ lại lật trang một lần nữa. Sau đó lại lặp lại. Cứ như thế liên tục, chỉ trong một phút hắn đã lật qua lật về được hơn hai mươi lần. Ánh mắt của mấy vị đại ca quanh đó cũng đảo qua, đảo lại dõi theo tờ giấy trên tay hắn. Thậm chí có người còn trợn tròn mắt lên mà nhìn. Hành động này của hắn làm mấy nam thanh, nữ tú bên cạnh bối rối. Ý định không cho mọi người gian lận của hắn rõ như ban ngày đến thế, còn có người ngu nào không nhìn ra hay sao.
[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh, +70.]
[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ...]
Làn sóng phẫn nỗ của các bạn học xung quanh đã làm giá trị tiêu cực của Lữ Thụ tăng lên đến hơn 300 điểm. Nhìn vào bảng ghi chép giá trị tiêu cực, hắn suýt nữa bật cười thành tiếng. Tuy nhiên tiếng giấy lật sột soạt đã thành công thu hút sự chú ý của lão sư Thạch Thanh Nham.
"Lữ Thụ! Em đang làm gì vậy? Trật tự cho thầy."
"Dạ, thưa thầy." - Lữ Thụ đáp.
Thấy thầy giáo nhắc nhở, mươi con người ngồi xung quanh bàn học Lữ Thụ đều mừng rỡ. Như vậy là Lữ Thụ không thể lật giấy nữa đúng không!? Là bọn họ có thể chép bài của hắn rồi đúng không!? Thầy giáo của bọn họ thật tốt. Thạch lão đầu nhà bọn họ công đức vô lượng, không thể nghĩ bàn. Thế là cả đám lại âm thầm tập trung sự chú ý lên mặt giấy bài kiểm tra của Lữ Thụ. Có điều đáp án đâu không thấy, chỉ thấy Lữ Thụ chống tay lên bàn, tựa cằm nhìn xa xăm cứ như thể hắn đang có tâm sự trong lòng không thể nói.
"..."
Bọn họ câm nín. Hai cánh tay đó của hắn vừa đúng che ngay chỗ đặt bài kiểm tra đã làm xong. Này này, lương tâm của cậu để đâu rồi? Hành động này của hắn làm mấy khứa xung quanh tổn thương sâu sắc.
Haha, hắn không những không cho mấy ẻm làm được mà còn thu về cho mình không ít giá trị tiêu cực. Nội điều này thôi đã làm đáy lòng hắn nở hoa, bay lên tận chín tầng mây. Ban đầu hắn mặc kệ ai chép bài hắn cứ chép là bởi hắn cảm thấy không cần thiết phải ngăn cản họ, dù sao hắn cũng không kiếm được đồng nào nếu người khác làm bài kém hơn mình. Nhưng hiện tại không giống nha. Hôm qua mấy người này mới bí mật dựng chuyện về hắn mà nay kêu hắn cho chép bài sao? Nằm mơ! Nhân cơ hội ngàn vàng này, hắn đương nhiên phải gia tăng giá trị tiêu cực của mình nha.
Này mới chỉ một kỳ thi thôi mà giá trị tiêu cực của hắn đã tăng lên đến 500 điểm. Lữ Thụ cảm thấy nếu hắn muốn lên cấp E thì nhất định phải dựa vào mấy bạn học đáng yêu này.
Lúc này, bạn học ngồi trước vẫn không phục. Trước kia cậu ta vẫn luôn vui vẻ cho mọi người chép bài cơ mà. Chẳng lẽ là vì Lữ Thụ biết hôm qua mọi người trong lớp bí mật bàn tán gì sau lưng nên mới tức giận sao? Dựa theo kinh nghiệm của cậu bạn này, chỉ cần nói chuyện cẩn thận một chút thì nhất định Lữ Thụ sẽ để cho hắn chép bài. Vì vậy anh ta bèn lấy một mẩu giấy ra hí hoáy viết rồi nhét nó ra phía sau lưng mình, đưa cho Lữ Thụ.
Lữ Thụ đang thư giãn ngắm nhìn khung cảnh lớp học thì nhận được lá thư nhỏ. Hắn sửng sốt mất vài giây rồi nhận lấy.
"Người tốt sẽ có cuộc sống bình yên. Cậu gửi cho tớ chút đáp án mấy câu hỏi trắc nghiệm đi."
Đọc xong, hắn tủm tỉm cười viết vài dòng rồi đưa lại. Đối phương nhận được tờ giấy nhỏ kia thì vô cùng vui mừng. Trao đổi thư từ thế này có vẻ là một kế hoạch khả thi đây. Cậu ta gấp gáp mở tờ giấy ra, nhận lại được hai từ "đoán xem". Cậu ta đen mặt trừng tờ giấy mình đang cầm trên tay. Đoán con khỉ khô!
[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Lưu Trường, +170.]
Oắt đờ heo!? Tên Lưu Trường này oán khí cao như vậy là muốn đánh người đấy à? Cái giọng lạnh như băng chậm rãi đọc từng từ của hệ thống vừa phát đến làm Lữ Thụ giật mình.
Lưu Trường hơi nhức nhức cái đầu, nhăn nhó. Không phải là cậu ta không biết hết đáp án mà là đã làm bài rồi nhưng vẫn không chắc chắn về kết quả mình làm. Điểm số của cậu ta trong lớp chỉ ở mức nửa vời, lưng chừng giữa danh sách học sinh. Thậm chí cậu còn không biết đáp án mình tính ra có đúng không kia. Cậu nghiến răng nghiến lợi, viết đáp án lên tờ giấy: "AABCDABCDA?"
Khi tờ giấy được đưa lại lần nữa, Lưu Trường nhìn chăm chăm thầy chủ nhiệm, cảm thấy có hơi căng thẳng và hồi hộp. Đợi đến khi ánh mắt của Thạch lão đầu không còn ở trên người mình nữa, cậu mới dám mở tờ giấy ra xem.
"Đoán lại lần nữa."
[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Lưu Trường, +311.]
Lưu Trường nhìn thấy mấy từ này, suýt thì muốn chửi thề. Lần này cậu ta hoàn toàn từ bỏ, khẳng định Lữ Thụ đã biết chuyện ngày hôm qua mà ghi thù. Nếu không, tại sao trước đây hắn cho chép mà bây giờ lại không cho? Lữ Thụ thật là nhỏ nhen! Đều là bạn học trong lớp với nhau, đùa một chút có làm sao đâu.
Trên thế giới này có một số người không biết đùa đến đâu là điểm dừng. Đợi đến khi bạn tức giận thì họ lại đi nói bạn không biết thế nào là đùa.
Nhưng Lưu Trường đâu biết rằng Lữ Thụ không cho chép bài chả liên quan gì đến việc mấy người bạn học trong lớp bàn tán gì xấu xa sau lưng hắn, mà là vì hắn đã thức tỉnh một dị năng khá đặc biệt cùng với một cái hệ thống không mấy đứng đắn.
Kiếm được hơn 1000 điểm cảm xúc tiêu cực từ một kỳ thi là điều hoàn toàn ổn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa hài lòng cho lắm. Hơi nghiêng đầu nhìn qua người bạn cùng bàn là Diệp Linh Linh, đáy mắt Lữ Thụ loé lên chút tinh quái. Nhẹ nhàng dịch cánh tay của mình xuống dưới một chút, hắn để lộ đáp án cho một câu hỏi trắc nghiệm: D.
Ánh mắt Diệp Linh Linh sáng lên. Không cho cô sao chép cũng không sao, một câu đã là quá đủ rồi. Nghĩ vậy, cô ấy liền nhanh chóng ghi đáp án vào bài làm của mình. Khi Linh Linh vừa chép xong cũng là lúc thời gian làm bài kết thúc, thầy Thanh Nham yêu cầu cả lớp dừng bút, nộp bài. Sắc mặt Diệp Linh Linh đen như đít nồi. Đây có lẽ là kỳ thi tệ nhất kể từ khi cô ấy vào cấp ba đến giờ. Vì quá tập trung vào việc chép bài của Lữ thụ mà Diệp Linh Linh không để ý làm bài cho đàng hoàng. May mắn là cô ấy đã có một sự lựa chọn đúng trong số những đáp án mà bản thân tự viết.
Đúng lúc Diệp Linh Linh miễn cưỡng đứng dậy, cầm bài đi nộp thì Lữ Thụ cũng chịu buông tay mình xuống. Chữ B to đùng trên mặt giấy xuất hiện trước mắt Linh Linh chính thức làm cô ấy sụp đổ tinh thần hoàn toàn. Khi nãy Lữ Thụ che mất một nửa nên đáp án mà cô nhìn thấy là D, nhưng hoá ra không phải. Cậu ta khẳng định là cố tình làm thế. Chắc chắn là cố ý lừa gạt cô. Chữ B cong và to thế này, rõ ràng là Lữ Thụ đang cố lừa cô. Diệp Linh Linh hậm hực, oán khí dâng lên cao vυ't.
[Thông báo: Giá trị tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh, +171.]