Trần Loan ngại ngùng rũ mắt xuống, giọng điệu không khỏi khách sáo hơn: "Tôi là trợ lý của Hàn tổng. Đây là thỏa thuận ly hôn, cô có thể xem qua, nếu có ý kiến gì có thể nói với tôi."
Tuy nói như thế, nhưng bởi vì có thỏa thuận trước hôn nhân, thật ra Thích Tĩnh không có nhiều lựa chọn trong thỏa thuận này, với cả đó chỉ là lời nói khách sáo mà thôi. Trần Loan nhớ tới nội dung hà khắc của bản thỏa thuận này, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Ông chủ không phải là một người tính toán chi li, nhưng lại hơi quá khắt khe với người phụ nữ này.
Thời Vi cầm lấy bản thỏa thuận, nhưng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, nhẹ giọng hỏi: "Ký tên ở đây là được rồi, phải không?"
Trần Loan hơi ngạc nhiên, anh ấy không ngờ rằng cô chưa đọc qua mà đã chuẩn bị ký tên. Trước khi đến rõ ràng là anh ấy quyết định sẽ nhanh chóng làm xong chuyện này để trở về báo cáo kết quả công việc, có thể bớt tiểu tiết là tốt nhất. Tuy vậy, vào khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ôn hòa xinh đẹp tuyệt trần của cô, nghe giọng hỏi nhẹ nhàng của cô, anh ấy đột ngột hỏi một câu: "Cô không đọc qua sao?"
Anh ấy nói xong thì hơi ảo não, nhưng nghĩ lại, nếu cô thật sự bất mãn với điều khoản nào, anh ấy vẫn có thể giúp cô tranh thủ một chút. Suy cho cùng, ông chủ sẽ không thật sự không nể chút tình cảm này. Dù sao chuyện ly hôn như này không phải chú trọng nhất là dễ hợp dễ tan à?
Thời Vi bình tĩnh nhìn anh ấy, chợt nở một nụ cười rất nhạt, cặp mắt kia tựa như biết nói, lộ vẻ ấm áp. Cô nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu."
Dứt lời, cô trực tiếp ký tên mình, đẩy bản thỏa thuận trở về.
Mặt Trần Loan không hiểu sao đỏ lên, anh ấy nhìn bản thỏa thuận trước mặt, vẫn có chút chưa hoàn hồn... Anh ấy vốn tưởng rằng sẽ gặp phải một người phụ nữ cuồng loạn đáng thương và bi thương rơi lệ, thậm chí anh ấy đã chuẩn bị kiên nhẫn khuyên giải. Kết quả tất cả đều không có tác dụng, toàn bộ quá trình chỉ tốn chưa đến ba phút, đơn giản đến nỗi không thể tin nổi.
Trước mặt người phụ nữ không buồn không vui, biểu cảm bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng... Trần Loan chợt lóe lên một ý nghĩ hoang đường. Anh ấy cảm thấy Hàn Tấn sẽ hối hận.
Trần Loan đè nén ý nghĩ khó hiểu trong lòng, khách sáo nói: "Đây là danh thϊếp của tôi, nếu trong khoảng thời gian này cô có bất kỳ câu hỏi hoặc cần trợ giúp gì thì có thể liên lạc với tôi."
Cho đến giờ phút này, trong mắt Thời Vi mới lóe lên một tia đau thương, nhưng rất nhanh đã biến mất. Cô rủ mắt cười nói: "Cảm ơn, đúng lúc tôi cần làm phiền anh. Xin anh giúp tôi liên hệ với một công ty chuyển nhà."
Anh ấy ngạc nhiên nói: "Bây giờ á?"
Cô gật đầu.
Anh ấy ngẫm nghĩ rồi nói: "Tuy rằng ly hôn rồi nhưng Hàn tổng không yêu cầu cô lập tức dọn ra ngoài, cho nên cô không cần gấp gáp."
Thời Vi thản nhiên cười nói: "Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, cũng không cần trì hoãn nữa."
Trần Loan nhận ra cô đã quyết tâm rồi nên anh ấy không khuyên nhiều nữa, chỉ là anh ấy không khỏi có chút đồng cảm. Mặc dù vừa rồi cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc là khổ sở lắm nhỉ? Nếu không phải hoàn toàn thất vọng, làm sao cô có thể đưa ra quyết định như vậy, không vướng bận gì mà rời khỏi đây?
Bỗng nhiên anh ấy nhớ đến cảnh gặp Thích Tĩnh vào vài năm trước. Người phụ nữ cẩn thận từng li từng tí, yêu Hàn Tấn hết mực, yêu đến hèn mòn và đáng thương... Chỉ mới trôi qua ba năm, cô đã tuyệt vọng đến mức nào mà khiến cô trở thành dáng vẻ như bây giờ? Ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
Trần Loan lắc đầu, tâm tư của ông chủ anh ấy đoán không ra... Nhưng lúc anh ấy rời khỏi nhà họ Hàn, tâm trạng đã hoàn toàn khác với trước khi đến, không hiểu sao lại cảm thấy tiếc hận.
***
Thời Vi chỉ đạo công ty chuyển nhà mang hành lý của cô đi. Cô rời khỏi nhà họ Hàn trong ánh mắt lưu luyến không tha của dì Lưu và mấy người giúp việc.
Tiểu Lục: [Cứ vậy mà đi à...]
Thời Vi: [Em không nỡ rời khỏi nơi này sao?]
Tiểu Lục: [Em lo sau này hai người không có cơ hội gặp mặt, làm sao tăng điểm thiện cảm được...]
Thời Vi: [Đừng nóng vội, bây giờ chỉ cần chờ là được.]
Tiểu Lục: [?]
Thời Vi: [Người gặp người thích giống như chị, tuy rằng chị rời khỏi nơi này, nhưng bạn của chị ở khắp mọi nơi. Chẳng lẽ em cho rằng hôm nay chị biểu diễn nghiêm túc như thế chỉ là do sự chuyên nghiệp thôi sao?]
Tiểu Lục: [...]