Thời Vi mỉm cười: [Em đừng nghĩ đó là một vài nhân vật trông như không quan trọng. Chị cũng không cần bọn họ giúp đỡ chị, chỉ cần trong lòng bọn họ hướng về chị là đủ rồi. Vào thời điểm mấu chốt bọn họ sẽ có tác dụng không ngờ tới. Tuy rằng chị rời khỏi nơi này, nhưng Hàn Tấn rất nhanh sẽ phát hiện chị đã giăng sẵn lưới kéo ở xung quanh anh ta rồi.]
Tiểu Lục: [...]
Chờ một chút... Đây là ký chủ chỉ biết dùng vũ lực khiến người ta thần phục của nó sao?! Quả thật càng nghĩ càng thấy ớn! Tiểu Lục đi theo ký chủ mấy trăm năm, nó mới phát hiện bản thân không hề hiểu ký chủ nhà mình. Nó sâu sắc nghi ngờ ý nghĩa cuộc đời hệ thống của nó.
Mới tới thế giới này gần hai ngày, thế giới quan của nó đã bắt đầu sụp đổ rồi...
***
Buổi sáng Hàn Tấn bảo Trần Loan đến và đưa bản thỏa thuận ly hôn với Thích Tĩnh rồi lập tức vùi đầu vào công việc, vứt chuyện này ra sau đầu. Trong mắt anh, đây quả thật là một chuyện không quan trọng, kém xa thành tích công ty, nghiệp vụ mới quan trọng hơn. Đây là chuyện không đáng để anh đầu tư quá nhiều tinh lực.
Bởi vậy anh bận rộn đến đêm khuya. Anh day trán, mới nhớ tới chuyện này và hỏi Trần Loan.
Lúc Trần Loan trở về tâm sự nặng nề, anh ấy vẫn luôn nghĩ nên báo cáo với Hàn Tấn như thế nào, nhưng hiển nhiên anh không có ý muốn nghe. Anh ấy rất quen với phong cách làm việc của Hàn Tấn nên không dám quấy rầy anh trong lúc anh đang bận rộn, anh ấy chờ buổi tối sẽ báo cáo.
Thật vất vả làm cả ngày, giờ phút này nghe anh chủ động hỏi, Trần Loan vội vàng lấy bản thỏa thuận ra, nói với anh: "Đây là bản thỏa ly hôn, cô ấy đã ký."
Hàn Tấn nhìn bản thỏa thuận, im lặng hai giây: "Cô ấy nói gì không?"
Trần Loan nhớ lại sự bình tĩnh của Thời Vi lúc đó, cảm khái nói: "Cô ấy không nói gì cả, ngay cả nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp ký... Tôi cũng không ngờ rằng cô ấy lại quyết đoán như vậy."
Hàn Tấn khẽ nhíu mày, cuối cùng hơi kinh ngạc. Anh cố ý để cho Trần Loan đưa bản thỏa thuận hà khắc này qua, chính là muốn để cho Thích Tĩnh tự giải quyết cho tốt, không cho rằng cô sẽ thật sự ly hôn với anh. Anh nghĩ rằng cô nhìn thấy bản thỏa thuận này sẽ đổi ý.
Nhưng Thích Tĩnh thì không, quyết tâm rời khỏi anh của cô dường như không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì.
Nhưng Hàn Tấn cũng chỉ bất ngờ trong chốc lát mà thôi. Tuy rằng ngay từ đầu anh không nghĩ tới kết quả như vậy, nhưng cô thật sự ký tất nhiên là tốt hơn, sai lầm này cũng nên kết thúc rồi.
Trần Loan chú ý thần sắc anh, anh ấy biết mình không nên nhiều lời. Nhưng nhớ tới cảnh ngày hôm nay, anh ấy do dự một lát vẫn bổ sung: "Cô ấy còn nhờ tôi giúp cô ấy liên hệ công ty chuyển nhà. Tuy rằng tôi chuyển lời rằng cô ấy không cần gấp gáp, nhưng xế chiều hôm nay cô ấy đã dọn đi rồi."
"Đã dọn đi rồi?" Hàn Tấn khẽ nhướng mày.
Trần Loan gật gật đầu: "Trước khi tôi đi, cô ấy đã thu dọn hành lý xong xuôi, tôi thấy... có thể là cô ấy thật sự muốn rời đi." Anh ấy cũng không nói nhiều, chỉ có thể dừng lại ở đó. Nhưng trong lòng anh lại không quá tán thành hành vi lần này của ông chủ.
Hàn Tấn im lặng một lát, nói: "Tôi biết rồi, anh về trước đi."
Chờ sau khi Trần Loan rời đi, Hàn Tấn còn ngồi ở chỗ đó không động đậy. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó mở mắt, tầm mắt xẹt qua đơn thỏa thuận ly hôn trên bàn. Trên trang cuối cùng là chữ viết xinh đẹp của cô, nhưng anh lại không thể nào tưởng tượng ra được dáng vẻ ký tên lúc ấy của cô.
Chẳng lẽ lần này... Cô thật sự từ bỏ ư?
***
Thời Vi bận rộn cả ngày mới sửa sang xong nhà mới của cô. Cô vừa ngồi xuống thì nghe thấy thông báo từ hệ thống.
[Đinh, điểm thiện cảm của Hàn Tấn +10. Điểm thiện cảm hiện tại là 10.]
Tiểu Lục bởi vì đang tự nghi ngờ ý nghĩa cuộc đời của mình, ngay cả nói cũng không còn sức lực để nói, đột nhiên phấn chấn: [Tăng tăng! Điểm thiện cảm tăng rồi!] Sự phấn khích đó, nếu không có câu phía sau thì còn tưởng rằng cổ phiếu đang tăng đột biến đấy.
Thời Vi ngay cả mí mắt cũng không có động, giọng điệu đùa cợt: "Nó nằm trong dự đoán của chị. Xem ra Trần Loan đã báo cáo chuyện này rồi."
Tiểu Lục kích động nói: [Chị đúng là đoán giỏi như thần! Là bởi vì chị rời đi nên anh ta mới cảm thấy khó buông sao? Quả nhiên làm vợ chồng ba năm nên vẫn có chút tình cảm!]
Thời Vi nhướng mày: "Không, đây không phải tình yêu khó buông bỏ, động lòng người gì cả. Chỉ là một chút bố thí đơn thuần của người đàn ông đối với người phụ nữ đã nghĩ thông suốt, không hề dây dưa mà tự mình cút đi thôi."
"Con người ta luôn có thiện cảm đối với người thức thời, hiểu chuyện mà."
Tiểu Lục: [...]