Lúc này dì Lưu chăm sóc mẹ Hàn đúng lúc bưng cháo đi vào. Bà ấy đã làm việc ở nhà họ Hàn mấy chục năm, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh mẹ Hàn. Ngay cả Hàn Tấn cũng vô cùng tôn trọng bà ấy, cũng không đối xử với bà ấy như kẻ hầu.
Dì Lưu vẫn vô cùng yêu mến đứa trẻ hiếu thuận hiểu chuyện như Thích Tĩnh, thấy thế cười nói: "Cháu tới rồi à."
Thời Vi thuận thế nhận lấy chén trong tay bà ấy, dịu dàng nở nụ cười: "Để cháu."
Cô nói xong thì bắt đầu kiên nhẫn đút cơm cho mẹ Hàn. Tuy rằng mẹ Hàn không còn tỉnh táo nhưng bản năng con người ước chừng vẫn biết ai là người chăm sóc và đối xử tốt với bà. Lúc đối mặt với Thời Vi bà không ầm ĩ không gây loạn, ngoan ngoãn ăn bữa sáng.
Thời Vi giúp mẹ Hàn lau sạch khóe miệng, sau đó nói với dì Lưu: "Cháu có chuyện muốn nói với dì."
Bà ấy trả lời "được" rồi đi ra ngoài với cô.
Vẻ mặt Thời Vi bình tĩnh, cô nhẹ giọng nói: "Cháu và Hàn Tấn nói chuyện ly hôn, anh ấy cũng đồng ý rồi. Sau này... nhờ dì chăm sóc mẹ."
Bà ấy không ngờ rằng sẽ nghe được tin tức như vậy, trong lúc nhất thời khϊếp sợ nói không nên lời. Một lúc lâu sau bà ấy mới nói: "Điều này, điều này..."
Thời Vi dường như cảm thấy vô cùng tội lỗi, cô hơi cúi đầu: "Thành thật xin lỗi, nhưng cháu..."
Dì Lưu lại nắm lấy tay cô, thở dài một tiếng: "Đứa bé ngốc, cháu có gì phải xin lỗi dì chứ. Lúc trước bà chủ tác hợp chuyện này vì hy vọng cháu có thể hạnh phúc, cho nên cháu không cần cảm thấy có lỗi. Hơn nữa Hàn Tấn đối xử với cháu ra sao, dì thấy hết, khiến cháu phải chịu đựng đến bây giờ rồi. Nếu cháu muốn rời đi thì cứ rời đi... Nhưng nơi này vẫn là nhà của cháu, có thời gian nhất định phải trở về thăm nhé."
Hốc mắt cô hơi ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào vì cảm động: "Vâng ạ."
Bà ấy vỗ vỗ mu bàn tay cô, ánh mắt không nỡ. Bà ấy nói: "Sau này đi ra ngoài có khó khăn cứ nói, ngàn vạn lần đừng khách sáo, biết chưa?"
Thời Vi lại gật đầu, nói chuyện với bà ấy một lúc lâu mới rời đi.
Dì Lưu nhìn bóng lưng cô, xoay người trở lại phòng. Bà ấy nhìn mẹ Hàn không minh mẫn, không khỏi thở dài, nhỏ giọng nói: "Xem ra quyết định lúc trước của bà chủ, là sai rồi..."
***
Sau khi Thời Vi chào hỏi mẹ Hàn và dì Lưu, cô lập tức trở lại phòng của mình. Cô vừa tra thông tin thuê nhà trên mạng vừa kiên nhẫn chờ đợi trợ lý của Hàn Tấn đến đây.
Tiểu Lục khó hiểu hỏi: [Dì Lưu không phải đối tượng công lược, chỉ là người làm của nhà họ Hàn. Bà Hàn đã không còn minh mẫn nữa, sao chị lại diễn sâu như vậy?]
Thời Vi đặt điện thoại xuống, mỉm cười: "Thành công luôn luôn dành cho người có sự chuẩn bị, là tiêu chí để quyết định thành hay bại đấy..."
Tiểu Lục: [...]
Khoảng mười giờ sáng, một người trẻ tuổi đeo mắt kính, dáng vẻ tài giỏi, xách một cái túi đi đến nhà họ Hàn. Anh ấy là Trần Loan - trợ lý của Hàn Tấn.
Đây là một trong số ít người biết Hàn Tấn kết hôn. Anh ấy từng có cơ hội gặp Thích Tĩnh vài lần, nhưng ấn tượng không sâu sắc lắm. Anh ấy chỉ nhớ rằng cô có dáng vẻ thanh tú, tính cách hướng nội, nhìn thấy người lạ là khẩn trương. Lúc đó anh ấy cảm thấy Hàn Tấn và Thích Tĩnh sẽ không ở với nhau lâu dài được.
Không nói đến việc Hàn Tấn không thích cô, dáng vẻ hẹp hòi của cô, cũng không thích hợp với anh. Hôn nhân ngoại trừ tình yêu, môn đăng hộ đối, có thích hợp hay không cũng rất quan trọng... Cho nên anh ấy không hề ngạc nhiên chút nào với kết quả của ngày hôm nay.
Trần Loan thu hồi suy nghĩ, chuyện nhà của ông chủ không phải chuyện anh ấy nên quan tâm, anh ấy chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.
Bởi vì trước đó đã được dặn dò, người làm trực tiếp dẫn anh ấy lên lầu, nói: "Bà chủ ở trong phòng sách chờ anh, anh trực tiếp đi qua là được."
Mặc dù trong lòng Trần Loan cũng không coi trọng Thích Tĩnh lắm, nhưng vẫn phải xử sự cho phải phép. Người có thể làm trợ lý cho Hàn Tấn, đương nhiên không đến mức không có chút EQ này, thái độ anh ấy cung kính gõ cửa: "Chào cô."
Trong cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng trong trẻo: "Mời vào."
Trần Loan nghe vậy thì đẩy cửa đi vào. Anh ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở bên cửa sổ. Cô mặc một chiếc sườn xám được chỉnh sửa vừa vặn, tóc búi cao đơn giản, đôi mắt bình tĩnh ôn hòa. Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng rất đẹp, giống như cả người cô, tựa như dòng nước chảy nhỏ giọt trong lành và thanh nhã.
Cô không trang điểm đậm lóa mắt, nhưng vẫn khiến người ta không thể dời mắt. Mà khí chất trầm lặng dịu dàng của cô, lại làm cho người ta cảm thấy nhìn thêm một chút là thô lỗ và bất lịch sự với người đẹp như cô.
Dáng vẻ của cô không khác gì mấy so với kí ức của anh ấy, nhưng lại có chút gì đó khác biệt. Nó giống như một bức tranh sơn thủy trắng đen bình thường được điểm tô thêm một nét.
Bởi vì có linh khí mà trở nên sinh động.