Nữ Phụ Lại Gây Tai Hoạ Cho Thế Giới

Chương 12

Mặc dù Tiểu Lục cảm thấy những lời ký chủ của nó vừa nói cũng khá là có lý, suýt sợ hết hồn... nhưng vẫn không biết cô lấy đâu ra sự tự tin đó, thế là nhẹ nhàng nhắc nhở: [Chủ nhân... Chị có chắc là dễ như trở bàn tay, chứ không phải đàn ông nghe đến tên chị là chạy không?]

Mặt Thời Vi cứng đờ, đảo mắt: "Em chết máy rồi à? Không đủ dung lượng nhớ những lần trước sao? Nhớ ngày đó chị vừa đến thế giới xuyên nhanh đã được hoan nghênh cỡ nào, vô số người điên cuồng theo đuổi chị, thậm chí còn có cả một kẻ mạnh siêu cấp nữa! Trước mặt tất cả mọi người, anh ta tuyên bố xanh rờn là nhất định phải có được chị. Chuyện đó có thể gọi là chấn động một thời đó!"

Tiểu Lục bổ sung: [Đúng vậy, nhưng cái tên tỏ tình với chị đó cũng đồng thời muốn ký khế ước nô ɭệ vĩnh viễn với chị, muốn chiếm lấy chị mãi mãi, giờ cỏ mộ anh ta đã cao hai mét rồi.]

Thời Vi thoáng dừng, ho khẽ một tiếng rồi nói tiếp: "Mới ba trăm năm trước, ký chủ đẹp trai và mạnh nhất từng tỏ tình với chị, không từ thủ đoạn để theo đuổi chị, thề không theo đuổi được không thôi..."

Tiểu Lục: [Ừ cũng đúng, nhưng giờ mỗi lần anh ta nghe mọi người nhắc đến chuyện từng theo đuổi chị thì sẽ kích động đến mức đạp đổ cả xe lăn luôn...]

Thời Vi: "..."

Tiểu Lục: [Những chuyện tương tự đã xảy ra không dưới mười lần, tiếng lành của chị ở thế giới xuyên nhanh đồn xa, sau đó chẳng ai dám theo đuổi chị nữa.]

Thời Vi im lặng hồi lâu, cuối cùng tỏ vẻ đau đớn không thôi: "Nếu chị biết trước sẽ có kết cục này thì đã nhẹ tay hơn rồi. Đó là sai lầm tuổi trẻ của chị... Nhưng không sao, lần này khác, làm gì có chuyện ta không hoàn thành được nhiệm vụ chứ."

Tiểu Lục cười khan một tiếng, nó cảm thấy lo lắng khi nhớ lại những chiến tích huy hoàng của ký chủ. Nhưng nghĩ lại thì cơ thể của ký chủ đã bị phong ấn, hẳn là khuynh hướng bạo lực cũng giảm bớt hơn, chắc tình hình lần này sẽ... lạc quan hơn chút chăng?

***

Thời Vi ngủ một giấc thật ngon. Sáng thức dậy, cô rời giường, rửa mặt, trang điểm đầy đủ. Chuẩn bị xong, cô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nếu đã ly hôn thì đương nhiên là cô không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Trước khi Thích Tĩnh kết hôn, cô ấy chủ yếu trọ ở trường. Sau khi kết hôn với Hàn Tấn, cô ấy mới quang minh chính đại dọn vào nhà họ Hàn. Mặc dù cô ấy đã kết hôn với Hàn Tấn ba năm nhưng quần áo của cô ấy không nhiều, trang sức cá nhân càng ít hơn. Dáng vẻ tồi tàn này có chỗ nào giống với phu nhân nhà giàu chứ, trông như là kẻ đáng thương ăn nhờ ở đậu, sống quá thận trọng và nơm nớp lo sợ.

Bởi vì chưa từng được yêu thương hay dung túng, cho nên cô ấy mới như thế.

Sau khi bà Hàn bệnh nặng, không còn ai quan tâm cô ấy như vậy nữa.

Thời Vi nhét tất cả đồ của cô vào vali. Khi cô dọn dẹp lại ngăn kéo thì thấy một tấm thẻ đen, là Hàn Tấn đưa cho Thích Tĩnh, nhưng cô ấy rất ít khi sử dụng. Lúc này đương nhiên cô không thể mang đi, thế nên cô tùy ý ném trở lại.

Cô khẽ thở dài: "Thật là tội gì đâu. Hàn Tấn sẽ không để tâm đến chút tiền này, phụ nữ thật sự không thể để bản thân ấm ức được. Nếu tự mình coi thường bản thân mình thì sao đàn ông có thể để mắt tới mình được."

"Nếu là chị..." Thời Vi khẽ vuốt môi, vẻ mặt phong lưu tùy ý: "Dù Hàn Tấn không yêu chị, ít nhất cũng có thể lấy được tiền. Ba năm thanh xuân mới là thứ đáng giá ngàn vàng khó mua."

Tiểu Lục sâu sắc đồng ý. Nó vô cùng tin tưởng ký chủ nhà nó sẽ không chịu thiệt.

Khi Thời Vi dọn đồ xong, trước khi trợ lý Hàn Tấn đến, cô cần phải chào tạm biệt mẹ Hàn. Nếu phải nói thì đây là người duy nhất Thích Tĩnh còn lưu luyến. Ba năm trước, từ khi mẹ Hàn bị bệnh thì tình trạng cơ thể ngày càng xấu đi, đã hoàn toàn không nhớ được gì cả, bình thường đều do dì Lưu và Thích Tĩnh chăm sóc.

Cô đi xuống cầu thang xoắn ốc, đến phòng của mẹ Hàn. Tuy thời gian còn sớm, nhưng mẹ Hàn đã dậy rồi. Bà ngồi trên xe lăn, nhìn về phía trước với vẻ mặt đờ đẫn.

Chỉ trong vòng ba năm, người đã từng là quý bà ưu nhã cao quý, giờ đây đã già đi rất nhiều. Mái tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn. Dù là người kiên cường và kiêu ngạo đến đâu, ở trước bệnh tật vẫn yếu đuối đến thế... Bà nhìn Thích Tĩnh đi đến, ánh mắt đυ.c ngầu, trong miệng phát ra những âm thanh không rõ ràng. Thời Vi vội vàng cúi người, nắm lấy tay bà.

Tiểu Lục hơi cảm thán: [Đây là bệnh Alzheimer"s nhỉ?]

Thời Vi: [Không sai, thường gọi là bệnh suy giảm trí nhớ tuổi già.]

Tiểu Lục: [...]

Giọng điệu của Thời Vi nhàn nhã: [Tên khoa học nghe có vẻ hiếm thấy, nhưng trong hiện thực cũng không hiếm thấy, nói cho cùng chẳng qua là không may mắn mà thôi. Lúc căn bệnh chọn người sẽ không phân biệt cao thấp sang hèn.]

Tiểu Lục có chút khổ sở một cách khó hiểu. Nó nghĩ nếu mẹ Hàn không bị bệnh, chắc chắn sẽ không để Thích Tĩnh bị bắt nạt như vậy.