Nữ Phụ Lại Gây Tai Hoạ Cho Thế Giới

Chương 11

Giờ khắc này, Hàn Tấn nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

Cho dù quan hệ của bọn họ lạnh nhạt ra sao, anh cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày anh nghe thấy hai từ "Ly hôn" từ miệng của người phụ nữ này.

Nếu có một ngày người phụ nữ này đột nhiên tìm anh khóc lóc kể lể ầm ĩ, đòi chết đòi sống, anh cũng sẽ không ngạc nhiên giống như bây giờ... Nhưng mà, cô lại chủ động đề nghị ly hôn với anh sao? Lúc trước không phải cô không từ thủ đoạn cũng muốn gả cho anh sao?

Không đúng... Cô không thể nào cam lòng ly hôn với anh. Chẳng lẽ cô cho rằng dùng lý do ly hôn, là có thể uy hϊếp được anh sao? Cô cho rằng bây giờ cô vẫn còn có người chống lưng cho cô sao?

Cô thật sự cho rằng cô chiếm lấy thân phận vợ của anh, là có thể xen vào chuyện của anh sao?

Ánh mắt Hàn Tấn sầm xuống, khóe môi hơi nhếch lên với vẻ mỉa mai: "Ly hôn?"

Thời Vi tựa như không nghe được ý tứ nguy hiểm trong giọng nói của anh, như thể cô đã có dũng khí tiến về phía trước kể từ khi nói ra hai từ đó. Giọng nói của cô tuy rằng vẫn nhỏ nhẹ mềm yếu như trước nhưng đã trở nên uyển chuyển hơn rất nhiều, cô nói từng từ: "Đúng thế."

Anh bình tĩnh nhìn cô, giống như đang xác định những lời này là thật hay giả, nhưng thật ra thật hay là giả chẳng sao cả... Nếu đây là thủ đoạn của cô, vậy là cô chỉ biết tự bê đá đập chân mình thôi.

Hàn Tấn bỗng nhiên cười, anh cúi người nói bên tai cô: "Chúng ta từng có thỏa thuận trước hôn nhân, em ly hôn với tôi thì sẽ trắng tay. Em xác định muốn ly hôn sao?"

Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên tai mình, Thời Vi tựa như hơi xấu hổ. Cô có chút bối rối che giấu đi sự bi ai ở đáy mắt, nói: "Em xác định."

"Được." Lúc Hàn Tấn đứng dậy, trong lúc vô tình tầm mắt anh xẹt qua dấu vết trên cổ cô, đồng tử anh tối sầm lại, dường như anh dừng lại động tác trong giây lát... Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không có chút thay đổi, vô tình mà lãnh đạm: "Sáng mai, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi tới nói chuyện với em."

Nói xong câu đó, anh lùi về phía sau một bước, xoay người đóng cửa lại.

Tiểu Lục lập tức sốt ruột: [Anh ta thật sự đồng ý rồi! Bây giờ phải làm sao đây? A a a!] Vốn dĩ nó còn tưởng rằng ký chủ lấy lùi làm tiến lạt mềm buộc chặt, dù sao có rất nhiều tiểu thuyết viết như thế. Chỉ cần nữ chính nhắc tới ly hôn, nam chính sẽ nảy sinh hứng thú với cô ấy, ngược lại không đồng ý ly hôn. Anh ấy sẽ dần nhận ra tình cảm của mình, kéo đi kéo lại nảy sinh tình cảm, sau đó họ sẽ mãi bên nhau. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, xem ra chiêu này căn bản không thể thực hiện được rồi...

Thời Vi thản nhiên trở lại căn phòng của mình, cô cảm thấy hệ thống hết sức ồn ào, từ từ nói: "Chị nói là đến đây ly hôn, chẳng lẽ em cho rằng chị lạt mềm buộc chặt? Nói cho vui à?"

Tiểu Lục: [...]

Thời Vi nhíu mày: "Sao? Em nghĩ thế thật à? Xem lắm tiểu thuyết ba xu vào."

Tiểu Lục bất mãn, chứ chị thì ít đọc tiểu thuyết ba xu lắm đấy?

Thời Vi nhếch môi, nghiêng đầu cười: "Nếu một người đàn ông không đặt em trong lòng thì có cố đấm ăn xôi níu kéo, giữ lấy anh ta cũng chỉ rước lấy nhục nhã mà thôi. Em muốn rời khỏi anh ta, em không những không tiếc mà còn cảm thấy giải thoát nữa. Huống chi Hàn Tấn không phải nhóc con ba tuổi phản nghịch, không cần thiết thì chẳng việc gì phải giữ người mình không thích lại để lảng vảng trước mặt mình. Thân là một người trưởng thành có lý trí mạnh hơn tình cảm... anh ta sẽ đồng ý với những gì ta đã lên kế hoạch từ trước."

"Mơ tưởng rằng một người đàn ông không yêu mình sẽ đau khổ khi mình đi chỉ là suy nghĩ tự an ủi bản thân của kẻ yếu đuối mà thôi."

Ặc, đúng thế nhỉ...

Thời Vi nói xong lại thở dài: "Nhưng nói thật, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa quyến rũ như Hàn Tấn, nếu không vì điểm thiện cảm thì chắc chị cũng chẳng nỡ ly hôn. Cứ ngủ một đêm với trai đẹp, sống cuộc đời giàu có của quý phu nhân quá là mỹ mãn đi! Đúng là tiếc quá!"

Tiểu Lục không ngờ ký chủ nhà mình lại là kiểu người vô liêm sỉ đến vậy...

"Nhưng cũng không sao, chẳng lâu nữa anh ta sẽ yêu chị mà thôi. Một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, đứng trên đỉnh thế giới xuyên nhanh như chị muốn có được tình yêu của đàn ông chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?" Thời Vi biếng nhác nói: "Tình hình bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi."