Buổi học đầu tiên của Vương Tiểu Lệ kết thúc, cô cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn rất nhiều. Những lo lắng ban đầu dường như tan biến nhờ sự chào đón nhiệt tình của cô giáo và các bạn trong lớp. Khi tiếng trống báo hiệu giờ tan học vang lên, Tiểu Lệ thu dọn sách vở, chuẩn bị rời lớp thì Trương Hân và vài người bạn khác tiến lại gần cô.
"Tiểu Lệ, cậu có bận gì không? Hay đi cùng bọn mình ra căng tin nhé, mình muốn giới thiệu cho cậu mấy món ăn ngon ở đây," Trương Hân đề nghị, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
"Đúng đấy, căng tin trường mình có món bánh tráng trộn siêu ngon luôn! Cậu mà thử thì đảm bảo không hối hận đâu," Tống Minh, một cậu bạn vui tính, thêm vào.
Tiểu Lệ cười gật đầu: "Được chứ, mình cũng đang tò mò về căng tin trường đây!"
Cả nhóm kéo nhau ra căng tin, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Tiểu Lệ bắt đầu cảm nhận được sự gần gũi, hòa đồng từ những người bạn mới. Trường học buổi chiều nắng nhẹ, sân trường thoáng đãng với những bóng cây xanh mát. Cả nhóm vừa đi vừa cười đùa, khiến Tiểu Lệ cảm thấy như mình đã quen với môi trường này từ lâu.
Khi đến căng tin, Tiểu Lệ không khỏi choáng ngợp bởi sự đông đúc và náo nhiệt. Các học sinh xếp hàng mua đồ ăn, tiếng gọi nhau í ới vang lên khắp nơi. Trương Hân nhanh nhẹn dắt Tiểu Lệ tới quầy bánh tráng trộn nổi tiếng mà cô vừa nhắc.
"Cho tụi con hai phần đặc biệt nhé!". Trương Hân nói với cô bán hàng, sau đó quay sang Tiểu Lệ: "Cậu thử món này trước đi, đảm bảo cậu sẽ mê ngay!"
Khi cầm hộp bánh tráng trộn trên tay, Tiểu Lệ háo hức nếm thử. Hương vị cay nhẹ, chua chua ngọt ngọt của món ăn khiến cô không khỏi xuýt xoa.
"Ngon quá! Mình chưa từng ăn món nào thú vị như thế này," Tiểu Lệ hào hứng nói, làm cả nhóm cười rộ lên.
"Thấy chưa, bọn mình nói không sai mà!" Tống Minh đùa. "Ở đây còn nhiều món ngon lắm, từ từ mình sẽ dẫn cậu đi thử hết."
Sau đó, cả nhóm kéo sang quầy trà sữa, nơi nổi tiếng với topping đầy ắp thạch phô mai và trân châu trắng. Trương Hân chọn một ly trà sữa hồng trà, trong khi Tống Minh gọi một ly sữa tươi trân châu đường đen. Tiểu Lệ, tuy chưa quen, nhưng quyết định thử món matcha kem cheese mà Trương Hân giới thiệu.
"Trà sữa ở đây vừa thơm vừa béo, mà topping thì đầy ắp. Mình chắc chắn cậu sẽ thích" Trương Hân nói khi nhìn Tiểu Lệ nhấp một ngụm.
"Ôi, ngon thật đấy! Matcha không quá đắng mà kem cheese lại béo ngậy, đúng là tuyệt vời," Tiểu Lệ cảm thán, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.
Cả nhóm vừa ăn uống vừa trò chuyện. Tống Minh kể rằng quán căng tin còn nổi tiếng với món tráng miệng yêu thích của các bạn nữ trong trường. Nghe vậy, Tiểu Lệ không thể cưỡng lại mà quyết định mua thêm một phần bánh mousse.
"Ở đây đúng là thiên đường ẩm thực học đường!" Tiểu Lệ cười nói
Trong khi cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện, Tiểu Lệ bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn. Các bạn kể cho cô nghe về những câu chuyện vui ở trường, những tiết học hài hước, và cả những kỷ niệm đáng nhớ trong các buổi hoạt động ngoại khóa. Mỗi câu chuyện đều khiến Tiểu Lệ bật cười.
"À, cuối tuần này trường mình tổ chức ngày hội chào đón học sinh mới, cậu nhất định phải tham gia nhé" Trương Hân nói, giọng đầy hứng khởi. "Có nhiều hoạt động thú vị lắm, còn có phần giao lưu giữa các lớp nữa."
"Đúng rồi! Năm ngoái lớp mình giành giải nhất trong trò chơi kéo co, năm nay chắc chắn phải giữ vững phong độ," Lý Duy, cậu bạn ít nói nhưng rất nhiệt tình, chen vào.
Tiểu Lệ mỉm cười, cảm thấy háo hức trước viễn cảnh được tham gia một ngày hội đông vui như vậy. Cô cảm nhận được sự gắn kết của các bạn trong lớp, và cô muốn trở thành một phần trong những kỷ niệm sắp tới.
Sau khi ăn xong, cả nhóm rủ nhau ra sân trường chơi đùa. Tống Minh mang theo một trái cầu lông, cả nhóm bắt đầu chia đội chơi. Tiểu Lệ ban đầu còn hơi rụt rè, nhưng nhờ sự khích lệ của các bạn, cô dần tự tin tham gia. Trò chơi diễn ra trong tiếng cười giòn tan. Có lúc Tiểu Lệ đập cầu hụt, cả nhóm phá lên cười, nhưng không ai chế giễu mà chỉ đùa vui khiến cô cảm thấy thoải mái.
"Tiểu Lệ, cú đập cầu của cậu uy lực thật đấy, nhưng hình như… nó bay hơi xa mục tiêu!" Tống Minh chọc ghẹo, khiến mọi người lại được phen cười nghiêng ngả.
Lúc này, ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm vàng cả sân trường. Không gian trở nên dịu dàng hơn, và trong lòng Tiểu Lệ dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cô nhận ra rằng ngày đầu tiên đi học của mình không chỉ đơn thuần là một khởi đầu mới, mà còn là một kỷ niệm khó quên.
Khi chuẩn bị ra về, Trương Hân cười nói với Tiểu Lệ: "Mai cậu nhớ đến sớm nhé, mình sẽ giới thiệu thêm nhiều điều thú vị về trường nữa."
"Được, mình nhất định sẽ đến!" Tiểu Lệ đáp, nụ cười tươi rói trên môi.
Hôm đó, trên đường về nhà, Tiểu Lệ cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui.