Làm Phản Diện Nhưng Không Phản Tình

Chương 7: Người kì quặc

Một buổi chiều sau giờ tan học, Vương Tiểu Lệ cùng bạn thân rảo bước trên con phố sầm uất để mua vài món đồ cần thiết. Ánh nắng cuối ngày dần dịu bớt, gió thổi nhè nhẹ qua những hàng cây bên đường, tạo nên một khung cảnh thật yên bình. Hai cô bạn vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, tiếng cười đùa vang lên hòa vào không khí náo nhiệt của phố xá.

"Tiểu Lệ, chúng ta ghé qua cửa hàng này đi. Hình như họ vừa nhập về nhiều món mới lắm!" người bạn đề nghị, mắt sáng rỡ khi nhìn thấy cửa hàng quen thuộc.

"Được thôi! Mà cậu cần mua gì nữa không?" Tiểu Lệ đáp, tay vẫn ôm chặt chiếc túi xách nhỏ.

Sau khi chọn lựa xong, cả hai bước ra khỏi cửa hàng với những túi đồ lỉnh kỉnh. Người bạn của Tiểu Lệ bỗng nhận được cuộc gọi từ gia đình và phải vội vã quay về trước. "Tiểu Lệ, mình có chút việc gấp phải về trước. Cậu về cẩn thận nhé!" cô bạn nói rồi rời đi, để lại Tiểu Lệ một mình trên con phố đông đúc.

Tiểu Lệ tiếp tục dạo bước, thầm nghĩ hôm nay thật là một ngày thú vị. Khi đi qua một quán xúc xích nướng, mùi thơm ngào ngạt khiến cô không thể cưỡng lại được. Cô dừng chân, mua 2 cây nóng hổi rồi vừa đi vừa thưởng thức.

Bất chợt, từ phía đối diện, một người đàn ông dáng vẻ lạ lẫm bước đến gần Tiểu Lệ. Người đàn ông ấy có dáng người cao gầy, khoác lên mình một chiếc áo khoác màu tối, tạo nên vẻ ngoài có phần huyền bí. Làn da ông tái nhợt, như thể không thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng. Mái tóc đen dày, hơi rối bời, che phủ một phần trán, khiến khuôn mặt ông càng thêm phần u ám. Đôi mắt sâu thẳm, ánh lên vẻ trầm tư nhưng lại rất sắc sảo, dường như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện. Điểm đặc biệt là nụ cười nhếch môi đầy ẩn ý, vừa thân thiện lại vừa khiến người ta e dè. Bàn tay ông dài, các ngón tay gầy guộc, khẽ vuốt nhẹ chiếc đồng hồ đeo tay cổ điển, như một thói quen thường ngày.

"Xin chào, Tiểu Lệ!" người đàn ông cất tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng lại đầy vẻ bí ẩn.

Tiểu Lệ dừng lại, nhìn người đàn ông với ánh mắt ngạc nhiên. Cô cố gắng nhớ lại nhưng không tài nào nhận ra ông ta là ai. "Chào chú... Nhưng hình như cháu không nhớ rõ chú là ai," cô nói, giọng điệu vừa lịch sự vừa dè dặt.

Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý. "Không sao, cháu không nhớ cũng không có gì lạ. Đôi khi, những điều quan trọng sẽ được hé lộ vào thời điểm thích hợp," ông ta nói, ánh mắt như dò xét điều gì đó.

Câu trả lời khiến Tiểu Lệ càng thêm tò mò. "Chú nói vậy là sao? Chú quen cháu ở đâu ạ?" cô hỏi dồn, lòng đầy nghi hoặc.

Người đàn ông không đáp, chỉ cười mỉm. Đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, mang theo cát bụi làm Tiểu Lệ phải nhắm mắt lại và dùng tay dụi mắt. Khi cơn gió qua đi, cô ngẩng lên thì người đàn ông đã biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tiểu Lệ đứng ngẩn người giữa phố, lòng đầy bối rối. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao lại biến mất nhanh như vậy?" cô tự hỏi. Cảm giác như mình vừa trải qua một điều gì đó kỳ lạ, cô tiếp tục đi về nhà nhưng không ngừng nghĩ ngợi.

Khi về đến phòng, Tiểu Lệ kể lại chuyện này với mẹ. Bà mẹ nghe xong thì bật cười, bảo cô chắc hẳn gặp phải một người quen lâu ngày không gặp mà cô không nhớ. Nhưng Tiểu Lệ vẫn không tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cô cảm nhận trong ánh mắt và giọng nói của người đàn ông kia một điều gì đó rất đặc biệt, không giống như những người cô từng gặp.

Tối hôm đó, Tiểu Lệ ngồi trước bàn học mà không thể tập trung được. Trong đầu cô hiện lên vô số giả thuyết về danh tính của người đàn ông lạ mặt. Cô không thể nào ngừng suy nghĩ về điều đó.

Tiểu Lệ quyết định viết nhật ký để ghi lại toàn bộ sự việc. Dòng chữ trên giấy như trút bớt nỗi tò mò và cảm giác kỳ lạ trong lòng cô. Cô viết: "Hôm nay, mình đã gặp một người thật bí ẩn. Ông ta biết tên mình, nhưng mình lại không nhớ ông ấy. Thái độ và lời nói của ông ấy khiến mình không thể không nghĩ ngợi. Liệu có phải là một dấu hiệu gì đó mà mình cần tìm hiểu"

Khi đặt bút xuống dòng cuối cùng, Tiểu Lệ thở dài rồi ngả lưng xuống giường. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, tạo nên một khung cảnh yên bình. Nhưng trong lòng cô, sự tò mò vẫn chưa hề lắng xuống. Cô tự nhủ: "Có lẽ, ngày mai mình sẽ tìm ra câu trả lời."