Sau một giấc ngủ dài, Vương Tiểu Lệ thức dậy trong ánh sáng buổi sáng dịu dàng. Cô mở mắt, đưa tay xoa xoa mái tóc rối, nhìn đồng hồ và nhận ra đã muộn. Cô nhanh chóng nhảy ra khỏi giường và đi xuống lầu. Khi bước đến gần cầu thang, cô nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ phòng bếp. Lòng cô bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ, như có gì đó rất đặc biệt đang chờ đợi cô.
Khi cô bước vào phòng bếp, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở cha mẹ. Họ đang chuẩn bị bữa sáng, mùi thơm từ bánh mì nướng và trứng ốp la khiến cô cảm thấy một sự ấm áp khó tả. Cha mẹ cô, mặc dù không phải là cha mẹ ruột, nhưng lại yêu thương cô như con gái ruột thịt. Họ luôn đối xử với cô bằng sự dịu dàng và quan tâm, khiến cô không thể nào quên được những ngày tháng sống cùng họ.
"Chào buổi sáng, Tiểu Lệ!" Mẹ cô cười tươi, đặt chiếc bát cháo xuống bàn. "Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học rồi đó! Nên ăn nóng cho ngon nhé."
Tiểu Lệ nhìn họ, không thể tin vào những gì họ vừa nói. "Ngày đầu tiên đi học?" Cô hỏi lại với vẻ nghi ngờ, "Là sao? Con được đi học ạ?."
Cha cô nhìn cô và mỉm cười nhẹ nhàng. "Con nhớ không, Tiểu Lệ? Ba mẹ đã làm hồ sơ nhập học cho con rồi, hôm nay con sẽ đi học ở trường mới."
Tiểu Lệ ngạc nhiên đến mức đứng sững lại, không nói được gì. Cô nhìn cha mẹ, rồi nhìn lại mình. Những ngày qua, cô sống trong một mái ấm đầy ắp tình thương, nhưng vì những sự kiện trong quá khứ, cô luôn có cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ. Làm sao có thể tin rằng họ đã nhận nuôi cô, đã chấp nhận cô vào gia đình như vậy?
"Con không tin sao?" Ba cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. "Đừng lo, hôm nay cha mẹ sẽ đưa con đi làm thủ tục nhập học và giúp con kết bạn với nhiều bạn mới."
Tiểu Lệ vẫn đứng đó, lòng cô dâng trào cảm xúc nhưng không biết phải nói gì. Tất cả những ký ức đau buồn, những nỗi đau trong quá khứ, đều trỗi dậy trong lòng cô. Cô nhớ những năm tháng mồ côi, những đêm lạnh lẽo khi không có ai chăm sóc. Cô nhớ cảm giác lạc lõng, bị bỏ lại một mình trong thế giới này. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy ba mẹ cô, cô nhận ra rằng họ đã chấp nhận cô, đã yêu thương cô mà không điều kiện.
Mẹ cô bước lại gần, vỗ nhẹ vào vai Tiểu Lệ. "Con đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi. Ca hai luôn bên con, sẽ cùng con vượt qua mọi khó khăn."
Tiểu Lệ cúi đầu, nước mắt bỗng dưng trào ra. Cô không thể kìm nén được cảm xúc, chỉ biết ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. "Cảm ơn cha mẹ… cảm ơn cha mẹ rất nhiều…"
Mẹ cô ôm chặt cô vào lòng, vỗ về. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Tiểu Lệ. Chúng ta sẽ luôn ở đây, luôn yêu thương và chăm sóc con."
Trong giây phút ấy, Tiểu Lệ cảm thấy như cả thế giới này thu lại trong vòng tay của cha mẹ. Và hôm nay, ngày đầu tiên đi học, cô cảm nhận được tình yêu thương vô điều kiện từ gia đình, từ những người đã chấp nhận cô là một phần trong cuộc sống của họ.
Trong lòng Tiểu Lệ, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, như những con sóng cuộn trào trên mặt biển. Cô biết rằng, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, thì tình yêu thương mà cô nhận được hôm nay sẽ luôn là động lực để cô bước đi tiếp.