Làm Phản Diện Nhưng Không Phản Tình

Chương 3: Những điều hy vọng cũng đã đến

Một buổi sáng mùa thu, khi tiếng chim hót ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày mới, Tiểu Lệ nghe được một cuộc trò chuyện từ những người chăm sóc trong trại. Họ nói về một cặp vợ chồng giàu có, đã lớn tuổi và muốn nhận nuôi một đứa trẻ từ trại. Lời nói ấy như một tia sáng chiếu vào tâm hồn cô bé. Cô không thể ngồi im, mà vội vã chạy đến gặp người quản lý trại trẻ, mắt sáng ngời như muốn tìm kiếm một cơ hội duy nhất trong cuộc đời này.

Khi Tiểu Lệ đến gặp cặp vợ chồng đó, cô thấy họ ngồi trong một căn phòng rộng, với những đồ vật sang trọng xung quanh. Người phụ nữ, với mái tóc bạc và ánh mắt nhân hậu, nhìn Tiểu Lệ từ đầu đến chân. Vị chồng giàu có ngồi bên cạnh, vẻ mặt hiền lành nhưng cũng không giấu được vẻ lo lắng. Tiểu Lệ cảm nhận rõ ràng rằng họ đã từng trải qua những mất mát và đau khổ trong cuộc sống.

“Con có thể làm gì để đáp lại lòng tốt của quý vị?” Tiểu Lệ hỏi, giọng nghẹn ngào. "Con sẽ làm mọi việc, chỉ cần được sống trong một gia đình thật sự." Cô bé nói, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của người phụ nữ như thể không muốn buông tay, sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ mất đi cơ hội duy nhất trong cuộc đời này.

Người phụ nữ đó nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Lệ và nhìn vào mắt cô bé, đôi mắt ấm áp đầy tình thương. “Chúng tôi sẽ nhận con về, con sẽ là con gái của chúng tôi. Không cần phải làm gì hết, chỉ cần sống thật hạnh phúc và khỏe mạnh.” Tiểu Lệ không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cảm giác bàng hoàng, vui mừng, và nhẹ nhõm ùa đến cùng lúc, khiến cô bé không thể cầm được nước mắt. Cô đã tìm thấy gia đình mình, một gia đình không phải bằng máu mủ, mà bằng tình yêu và sự chở che.

Ngày hôm sau, Tiểu Lệ được đón về ngôi nhà mới. Ngôi nhà không chỉ có bốn bức tường mà còn chứa đựng những ấm áp và niềm vui. Cô không còn phải ngủ trong những chiếc giường cũ kỹ của trại trẻ nữa, mà thay vào đó là một căn phòng đầy đủ tiện nghi, với chiếc giường êm ái và cửa sổ nhìn ra vườn hoa. Cảm giác an toàn và hạnh phúc làm cô ngỡ như mình đang sống trong một giấc mơ.

Thời gian trôi qua, Tiểu Lệ dần dần hòa nhập vào cuộc sống mới. Cô được học hành, được chăm sóc, và quan trọng hơn cả, cô được yêu thương. Mỗi sáng, cô thức dậy với niềm vui, nhận được những lời chúc tốt đẹp từ bố mẹ nuôi, và buổi tối, cô lại được ngồi bên bàn ăn, cùng chia sẻ những câu chuyện vui vẻ về một ngày dài. Cô bé không còn cảm thấy mình là một đứa trẻ lạc lõng nữa, mà là một phần không thể thiếu trong gia đình này.

Tuy nhiên, cuộc sống mới không phải lúc nào cũng dễ dàng. Tiểu Lệ vẫn không thể quên được những năm tháng sống trong trại trẻ mồ côi. Đôi khi, những đêm khuya, khi mọi người đều đã ngủ, cô lại trằn trọc, nhớ về những đứa trẻ đã từng ở bên cô, và những ngày tháng đầy khó khăn ấy. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại nhớ đến tình yêu và sự chăm sóc mà gia đình nuôi dành cho mình, và cô biết rằng cô đã có một cơ hội mới, một cơ hội để sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Cuộc sống của Tiểu Lệ đã thay đổi từ một đứa trẻ mồ côi vô danh trở thành một cô bé được yêu thương và chăm sóc. Nhờ vào lòng nhân ái của cặp vợ chồng giàu có, cô đã tìm thấy gia đình của mình. Mỗi ngày trôi qua, cô càng thấm thía giá trị của tình yêu và sự sẻ chia, và cô quyết tâm sẽ không bao giờ để những tháng ngày thiếu thốn tình cảm ấy làm lu mờ cuộc sống hạnh phúc hiện tại.