Vương Tiểu Lệ vốn là một cô gái có xuất thân đầy bất hạnh, khi những ngày tháng đầu đời của cô gắn liền với sự tăm tối và đau đớn. Mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng cô phải trải qua những tháng ngày sống trong một trại trẻ mồ côi, nơi không có tình thương yêu của cha mẹ, không có hơi ấm của gia đình. Cô chỉ có một mình, giữa đám trẻ cũng phải chịu đựng những trận đòn roi, sự bỏ đói, và những lời miệt thị không ngừng từ những người xung quanh.
Những đứa trẻ trong trại mồ côi, giống như Tiểu Lệ, không chỉ là những sinh linh nhỏ bé bị bỏ rơi mà còn là những tâm hồn bị tổn thương nặng nề. Chúng chưa bao giờ được dạy cách bảo vệ chính mình, thậm chí có những lúc chúng còn không nhận ra rằng mình cần phải được bảo vệ. Cuộc sống của chúng là những ngày dài đầy sợ hãi và tổn thương, nơi mà sự yếu đuối trở thành yếu tố quyết định số phận. Cả bọn chỉ biết nhìn nhau trong im lặng, không dám lên tiếng khi bị đánh đập, vì ai cũng sợ rằng nếu họ mở miệng, sẽ chỉ khiến tình trạng trở nên tồi tệ hơn.
Chính vì vậy, những đứa trẻ ấy không thể bảo vệ được nhau, càng không thể bảo vệ Tiểu Lệ khỏi những trận đòn đau đớn hay sự bỏ đói. Chúng sống trong một thế giới khép kín, nơi mà tình thương và sự che chở dường như không bao giờ xuất hiện. Mỗi ngày trôi qua, những đứa trẻ này học cách cam chịu, học cách không phản kháng, vì chúng hiểu rằng trong cái nơi lạnh lẽo ấy, sự yếu đuối của một đứa trẻ chẳng thể thay đổi được gì.
Những vết thương trên cơ thể không chỉ là những dấu vết của những trận đòn, mà còn là những ký ức đau đớn khắc sâu vào trái tim nhỏ bé của cô. Mỗi lần bị đánh, cô không khóc, bởi cô biết rằng không ai sẽ quan tâm đến những giọt nước mắt của một đứa trẻ như cô. Cô chỉ biết cắn chặt môi, chịu đựng và ôm nỗi đau vào lòng. Những lúc bị bỏ đói, cô cảm nhận rõ ràng sự trống rỗng không chỉ trong dạ dày, mà còn trong tâm hồn. Cái đói khủng khϊếp khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bức tường lạnh lẽo, với nỗi tuyệt vọng bao trùm.
Cô không hiểu tại sao cuộc đời lại đối xử với mình như vậy. Cô là một đứa trẻ vô tội, chỉ biết mơ ước về những ngày tháng được sống trong sự yêu thương và chăm sóc, nhưng tất cả những gì cô có chỉ là sự lạnh lùng và thờ ơ. Những ánh mắt thờ ơ của những người xung quanh làm trái tim cô thêm đau nhói. Dù vậy, cô vẫn không từ bỏ hy vọng, một hy vọng mong manh về một cuộc sống tốt đẹp hơn, dù nó có vẻ như rất xa vời.
Mỗi ngày đối với Tiểu Lệ là một cuộc chiến không ngừng nghỉ. Cô tự nhủ mình phải sống sót qua từng ngày, từng giờ, để có thể bước ra khỏi cái không gian tăm tối đó. Cô luôn giữ cho mình một niềm tin, một hy vọng rằng một ngày nào đó, sẽ có ai đó đến để cứu cô khỏi nỗi đau này. Dù không biết điều đó có thể xảy ra hay không, nhưng Tiểu Lệ vẫn không từ bỏ ước mơ về một cuộc sống bình yên, không còn phải chịu đựng những trận đòn roi và những lời miệt thị.
Sự cô đơn của Tiểu Lệ không chỉ đến từ việc không có ai bên cạnh, mà còn từ việc cô không bao giờ cảm nhận được tình yêu thương thực sự. Mỗi buổi sáng, cô chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những đứa trẻ lần lượt được người ta nhận nuôi, chăm sóc, được yêu thương, nhưng cô thì không bao giờ có được điều đó. Cô luôn cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc, lạc lõng.
Nhưng dù thế, Tiểu Lệ không bao giờ mất hy vọng. Cô luôn tự nhủ mình phải kiên cường, phải mạnh mẽ. Mỗi khi cô cảm thấy sắp gục ngã, cô lại tìm về những giấc mơ nhỏ bé của mình bằng cách hồi tưởng – những giấc mơ về một gia đình hạnh phúc, về những buổi chiều ấm áp bên những người thân yêu. Dù cuộc sống không cho cô những thứ đó, nhưng cô vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ thay đổi. Cô không biết sẽ phải chịu đựng bao lâu nữa, nhưng cô biết rằng, dù có thế nào, cô sẽ không bao giờ từ bỏ.