Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 19

Đoạt Cát Tài Nhượng không tin nổi, đóng băng tại chỗ, đứng im không nhúc nhích.

Lạc Uyên vốn không nghĩ tới chuyện nuôi con gái cho Lục Đại Xuyên, hắn chỉ có một chút xúc động đối với những chuyện khắc cốt ghi tâm mà mình đã trải qua nên mới cho Tông Ngọc ở lại đây. Hắn ba mươi tuổi, cho dù tính tuổi mụ là ba mươi hai cũng không thể có một cô con gái mười bảy tuổi được.

Hắn đứng đó một lúc, cảm xúc thể hiện qua động tác bất động và cuộn tròn một nửa bàn tay, hắn muốn mặc kệ, để cho con nhỏ lông chó này tự sinh tự diệt, hắn quay người bỏ đi, nhưng đi hai bước rồi vẫn quay đầu lại, mắng cô: “Ai là ba mi hả!”

Tông Ngọc muốn tìm vòng chuỗi Mã Não về, nhưng Lạc Uyên thình lình quay đầu, cô đành phải rụt chân lại.

Đoạt Cát bị tiếng quát của Lạc Uyên làm bừng tỉnh, cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng không thấy rõ mặt của Lạc Uyên, nhưng cậu biết hắn còn rất trẻ, sao có thể là ba của Tông Ngọc được.

Tông Ngọc nói: “Ba hờ cũng là ba.”

“Ai dạy mi đi khắp nơi nhận ba như vậy?!”

Tông Ngọc cười rất thoải mái, sút vào cục đá dưới đất: “Ba tôi mất sớm, thế nên người nào quản thúc tôi thì người đó là ba tôi.”

Tiếng hít thở giận dữ của Lạc Uyên chợt dừng lại.

Ánh mắt của Đoạt Cát từ nghi ngờ chuyển thành khϊếp sợ, quay đầu về phía Tông Ngọc, nhìn chằm chằm điệu bộ thoải mái của cô.

“Ai quản thúc cô?” Lạc Uyên đột nhiên nói.

Tông Ngọc chắp tay sau lưng, bộ dạng cà lơ phất phơ: “Ờ, thì là con cún lôi tôi từ trên xe xuống đó.”

Lạc Uyên mắng cô: “Cả nhà họ ở trung tâm bơi lội bao gái, cô không biết à? Trước kia tại sao cô ở đó cô cũng không biết luôn phải không? Muốn yêu đương thì về Bắc Kinh mà yêu đi, con mẹ nó đừng có ở đây làm trò trước mắt tôi!”

Tông Ngọc im lặng.

Đoạt Cát thấy Lạc Uyên quá dữ tợn, hắn mắng Tông Ngọc khiến cậu đứng nghe cũng cảm thấy khó chịu, cho nên đã can đảm xen vào giữa thời điểm không thích hợp nhất: “Là tôi muốn mời cô ấy ăn cơm, chúng tôi đã hẹn từ trước rồi. Tôi chưa từng bắt nạt cô ấy, tôi sẽ không bắt nạt cô ấy…”

Lạc Uyên không thèm để ý đến cậu, cũng không muốn ở trên đường làm trò khỉ với hai người họ nữa, hắn hỏi Tông Ngọc: “Có lên xe hay không?”

Tông Ngọc không lên tiếng, chỉ xoay người đi.

Khi Lạc Uyên nhìn thấy sự lựa chọn của cô, hắn cũng quay đầu bước đi, quyết định sau này không quan tâm đến chuyện sống chết của con nhỏ lông chó này nữa.

Tông Ngọc chỉ quay về nhặt vòng chuỗi Mã Não lên, trả lại cho Đoạt Cát, nói: “Lần sau đưa cho tôi vòng lẻ đi, đừng có đưa vòng tình nhân.”

Đoạt Cát cầm vòng chuỗi, ngây ngốc nhìn Tông Ngọc, sự xấu hổ, buồn bã và tủi thân vây kín lòng cậu.

Tông Ngọc quay lại đứng trước xe Lạc Uyên, hắn khóa cửa xe không cho cô vào.

Cô gõ cửa kính xe.

Lạc Uyên không mở, nhưng cũng không lái xe đi.

Tông Ngọc gửi tin nhắn cho hắn: [Hôm qua tôi xem trên trang web chính thức của chính quyền Diệm Thành, đọc được tin đội tuần tra Long Môn đến đây để chỉ đạo, đội tuần tra mà đến thị trấn lớn bằng lòng bàn tay như Diệm Thành thì nhất định là đã nhận được đơn tố cáo rồi, đối tượng bị tố cáo chắc chắn là Khâu Văn Bác. Hiện giờ tôi chỉ có một mình anh là chỗ dựa thôi, tôi không thể để cho ngọn núi này sụp đổ được.]

Lạc Uyên đọc tin nhắn của cô xong, mở cửa xe.

Tông Ngọc lên xe, cởi mũ xuống, lọn tóc nhỏ bên tai vểnh lên, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, trông khá đẹp mắt. Cô cúi đầu, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Tôi sẽ không khuyên anh quay đầu là bờ, định nghĩa về biển và bờ rất khó nói, tôi biết đúng và sai được đặt trong những hoàn cảnh khác nhau, hình thái khác nhau, nhưng tôi tới đây không phải là để đứng nhìn anh tự tìm đường chết.”

Lạc Uyên nhắm mắt lại.

“Tôi rất may mắn, gặp được người dạy tôi phải làm người như thế nào, làm sao xử lý mọi chuyện, cho nên tôi biết tôi đang làm gì. Tôi cầm thương luyện võ năm năm, cũng là vì để tôi có thể tự bảo vệ mình.” Tông Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt rất sáng: “Nếu anh không muốn tôi gọi anh là ba, vậy anh cũng đừng lúc nào cũng xem tôi là trẻ con.”

Lạc Uyên không còn gì để nói, đúng thật là hắn luôn xem cô là trẻ con.

Tông Ngọc biết hắn đã nghe lọt tai rồi, tiếp tục nói thêm: “Người Thiếu tướng quân khu kia là giả mạo.”

Lạc Uyên quay đầu, nhìn cô.

Tông Ngọc cũng nhìn hắn, đối diện vài giây, cô hiểu ra: “Anh biết ông ta là đồ giả.”

Lạc Uyên đương nhiên biết, vì đó vốn dĩ là người của Khâu Văn Bác, nhưng làm sao Tông Ngọc biết được?

Tông Ngọc thấy hắn nghi ngờ bèn hào phóng giải tỏa sự nghi ngờ của hắn: “Kiểu dáng quân phục Thiếu tướng của ông ta là của mấy năm trước, đã bị quân đội loại bỏ từ lâu rồi. Hơn nữa cho dù là mấy năm trước, ngôi sao trên vai cũng không khớp lắm, tay nghề chế tác quân phục sẽ không tệ đến thế được.”

Lạc Uyên nhìn Tông Ngọc với vẻ mặt không cảm xúc, Tông Ngọc không đoán được hắn đang nghĩ gì, nói tiếp: “Tôi không biết một người là vợ của Bí thư Huyện ủy, một người là Thiếu tướng giả, người còn lại là Khâu Văn Bác, ba người tập hợp rốt cuộc là muốn làm gì, có biết được nội tình sự việc của nhau hay không, nhưng tôi cảm thấy đội tuần tra của tỉnh có thể tới đây là vì họ.”

Tông Ngọc đột nhiên than thở: “Có điều anh có thể xuất hiện ở đây nghênh tiếp họ, có lẽ Khâu Văn Bác đã thông qua quan hệ mà vượt ải, vậy thì ô dù này hẳn là được làm từ chất liệu của áo chống đạn rồi.”

Lạc Uyên cuối cùng cũng nói chuyện: “Cô muốn chứng tỏ điều gì?”

Tông Ngọc nói: “Anh em Khâu Văn Bác thủ đoạn thấu trời, nhưng dã tâm quá lớn, có liên quan đến quá nhiều quan chức quan trọng, hai cơ quan kiểm tra kỹ luật và giám sát sẽ không im lặng quá lâu đâu, sớm muộn gì cũng truy tìm ra đầu mối, anh để tôi vào cuộc đi, tôi giúp anh tìm biện pháp dự phòng, đến lúc anh em bọn họ bị tống vào tù mà anh vẫn có thể toàn thân trở ra, tốt biết mấy.”

Lạc Uyên hiểu con nhỏ ranh ma này sẽ không tự đề ra những giao dịch không có lợi: “Điều kiện gì?”

“Tôi muốn đi A Khố Lặc.”

A Khố Lặc là tên của nơi mà Lạc Uyên canh giữ biên cương, trạm gác của họ nằm ở ngay núi tuyết A Khố Lặc. Tông Ngọc vẫn luôn muốn biết quá khứ của ba cô.

Tông Ngọc không vội, cô biết Lạc Uyên giải ngũ nhất định là bởi vì xảy ra chuyện gì đó, có lẽ hắn vẫn có tiếc nuối, có bóng ma tâm lý, cho nên cô có thể đợi: “Đợi việc của anh ở đây kết thúc, không còn bận nữa rồi chúng ta đi sau cũng được.”

Cô cho rằng cô lấy con át chủ bài và tất cả mánh khóe ra thì Lạc Uyên sẽ chịu phép buông tay, không ngờ hắn chỉ im lặng lái xe đi..

Tông Ngọc nhìn hắn, lông mày dựng đứng: “Anh không tin tôi có thể giúp được anh hả?”

“Không cần.”

Tông Ngọc thấy sợ rồi: “Anh đừng có cái kiểu không sợ chết như vậy, nếu như anh chết thì tôi làm sao bây giờ?”

Trái tim Lạc Uyên đột nhiên co rút lại, đập thình thịch, hắn nhớ tới đồng đội trước đây cũng từng nói giống như Tông Ngọc vậy. Nhưng phản ứng diễn ra rất ngắn, chỉ có mấy giây thôi.

Hắn không đáp lời Tông Ngọc, chuyên tâm lái xe. Giữa đường nhận được một cuộc điện thoại rồi quay đầu ở giao lộ, chạy tới Nghệ Nguyệt.

Tông Ngọc liếc nhìn bảng hiệu Nghê Nguyệt, quay đầu nói với Lạc Uyên: “Tôi vẫn chưa ăn cơm.”

Lạc Uyên mặc kệ cô, xuống xe.

Tông Ngọc cũng xuống xe, Lạc Uyên quay đầu: “Quay về!”

Lạc Uyên đột nhiên đổi chủ đề, nói một câu không liên quan: “Tôi không chết được.”

Hắn đang đáp lại câu hỏi cách đây không lâu của Tông Ngọc, Tông Ngọc là một người hiểu lý lẽ, hắn đã cho cô bậc thang rồi, vậy cô sẽ leo xuống.

Tông Ngọc quay về xe, nhìn Lạc Uyên đi vào Nghê Nguyệt.

Cô lấy điện thoại ra, tất cả đều là tin nhắn của Đoạt Cát, cậu hỏi cô có đi ăn cơm với cậu được không? Hỏi cô có quan hệ gì với cái người hung dữ kia, hỏi cô có phải gặp điều gì rắc rối rồi không, cậu còn nói cậu có thể bảo vệ cô.

Cô vào WeChat kéo cậu ra khỏi danh sách đen, trả lời bằng WeChat: [Anh có biết người giám hộ không?]

Đoạt Cát trả lời trong vài giây: [Biết.]

Tông Ngọc: [Người này tương đương với người giám hộ của tôi ở đây.]

Đoạt Cát: [Bậc cha chú sao?]

Tông Ngọc: [Gần giống vậy đó.]

Đoạt Cát: [Hình như anh ta không thích em đi với anh.]

Tông Ngọc: [Nói nhảm, cả nhà anh bao gái ở Nghê Nguyệt, ai dám nghĩ anh là người tốt chứ?]

Tông Ngọc: [Anh quan tâm ổng làm gì, tôi kết bạn với ai không cần ổng đồng ý.]

Đoạt Cát: [Vậy sau này sẽ biến thành mối quan hệ khác sao? Chúng ta ấy.]

Tông Ngọc: [Không, tôi không thích anh.] Tông Ngọc thích bày trò chơi đùa người khác, nhưng không muốn chơi đùa với Đoạt Cát: [Tôi ghét nhất là mấy thứ tôi yêu anh anh yêu tôi này nọ, phiền muốn chết, một cuộc sống tốt đẹp là phải chấp nhận mạo hiểm.]

Đoạt Cát: [Anh đi mạo hiểm với em, em sẽ thích anh chứ?]

Đoạt Cát khăng khăng cho mình là đúng, Tông Ngọc không định tán gẫu với cậu nữa, nói qua loa: [Tôi buồn ngủ, đi ngủ đây.]

Đoạt Cát: [Em về nhà rồi sao? Vậy em ngủ đi. Đợi em ngủ dậy rồi anh đi tìm em được không?]

Tông Ngọc không đáp, nhìn về cửa Nghê Nguyệt, nhìn thấy mấy cô gái mà cô đã từng gặp đang bước vào trong.

Khâu Văn Bác ở văn phòng tầng ba kiểm tra thành quả huấn luyện của chị Cửu, là kỹ thuật hầu hạ của mấy cô đào kia.

Sau khi Lạc Uyên lên tầng, mấy cô đào cũng nối gót theo sau, Khâu Văn Bác gạt Lạc Uyên sang một bên trước, bảo chị Cửu bắt đầu.

Chị Cửu gật đầu, nói với mấy cô đào: “Luyện tập thế nào thì làm thế đó.”

Mấy cô đào do dự, có người không tình nguyện, cũng có người thẹn thùng. Sau khi đến đây, họ đã học khiêu vũ theo video, tất cả đều là những điệu nhảy gợi cảm, động tác sờ eo vẫn còn bình thường chán, có những động tác sờ mó vào ngực và từ phần hông trở xuống, sau đó ngồi xổm, hai chân tách ra, liên tục phô ra một phần nào đó của cơ thể. Có điều nhảy ở nơi riêng tư thì không sao, nhưng trước mặt người khác thì vẫn không thể buông thả được.

Khâu Văn Bác cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nói với chị Cửu: “Để họ duy trì trạng thái này, càng thuần khiết càng tốt.”

“Vâng, được.”

Khâu Văn Bác nhìn họ cứ áy náy không yên, phất tay: “Ra ngoài đi.”

Chị Cửu theo sau mấy cô đào, để cho Khâu Văn Bác và Lạc Uyên nói chuyện.

Khâu Văn Bác ném cho hắn một cái cặp da: “Quay về xem tư liệu này, trao đổi thêm với đám người của chị Sài, đừng để tới lúc đó người ta hỏi gì mình cũng không biết.”

“Vâng.”

Khâu Văn Bác tựa người trên ghế sofa, sờ bụng mỡ của mình, nhìn Lạc Uyên một hồi lâu, nói: “Cậu đi cắt tóc cạo râu đi, tìm người đặt may một bộ âu phục, nếu không thì hình tượng này của cậu chính là một lỗ hổng.”

Lạc Uyên hơi khựng lại, không đáp ngay.

Khâu Văn Bác biết hắn không muốn, nhưng vẫn phải ép buộc hắn: “Lâu nay anh em tôi muốn tìm một người đến công ty khoáng sản bên kia, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ để cho ai đi.”

Đây rõ là dụ dỗ, Lạc Uyên đúng là muốn đến công ty khoáng sản của Khâu Lương Sinh, hắn do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Được.”

“Lấy tiền từ tài khoản của Bảo Quận mua một bộ hàng hiệu đi.” Khâu Văn Bác đề nghị: “Tôi thấy áo khoác của Bí thư lúc đi thị sát Cam Tây lần trước khá đẹp đấy. Đợi vụ làm ăn này được giải quyết xong xuôi, cậu muốn để lại tóc thì cứ việc.”

“Vâng.”

“Có tai nghe Bluetooth không?”

“Có.”

“Nếu không có thì tiện thể mua luôn đi.”

“Vâng.”

Khâu Văn Bác gật đầu, nghĩ không có việc gì cần giao nữa, đang muốn bảo hắn đi, nhưng dáng vẻ mất tập trung của chị Cửu lại xông vào đầu ông ta, ông ta hỏi Lạc Uyên: “Cô gái nhỏ kia vẫn còn ở chỗ của cậu à?”

“Vẫn còn.”

“Thích thì thích, đừng làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Chị Cửu ở đây đã lâu rồi, tôi không muốn xảy ra sự cố gì, tôi vẫn muốn lợi dụng chị Cửu thêm vài năm nữa.”

“Em hiểu.”

“Đàn bà ấy, dùng quy tắc ngầm là được rồi, đã đưa đến tận cửa mà cậu còn lằng nhà lằng nhằng, cậu cứ phải để cho đám đàn kia bà chế nhạo cái kia của cậu ‘không được’ vậy à?”

“Em sẽ giải quyết.”

Khâu Văn Bác gật đầu: “Không còn gì nữa.”

“Ừm.”

“Đi đi.”

Lạc Uyên mới vừa đi, chim hoàng yến đã gọi tới, hỏi Khâu Văn Bác: “Anh đang ở Thập Phương sao?”

Khâu Văn Bác vừa nghe được giọng của cô ta thì đã muốn véo eo của cô ta rồi: “Ở Nghê Nguyệt.”

“Em vừa chạy qua khỏi Nghê Nguyệt, vậy để em quay đầu lại.”

“Không phải em đang học múa à? Sao vậy?”

“Xảy ra chút chuyện ạ.”