Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 18

Lạc Uyên đến Bảo Quận, hỏi thăm quản lý sảnh về tình hình ở đây, sau khi nhận được câu trả lời tất cả đều bình thường thì mới chuẩn bị lên tầng nghỉ một lúc, nhưng chợt có tiếng giày cao gót dày đặc truyền đến từ cửa chính.

Hắn quay đầu thì nhìn thấy chim hoàng yến của Khâu Văn Bác, theo phía sau là một vài người đàn ông và phụ nữ trạc tuổi nhau.

Chim hoàng yến nhìn thấy Lạc Uyên, lỗ tai tự động bỏ qua lời chào hỏi của quản lý, chỉ nói với Lạc Uyên: “Tôi đã nói với Khâu Văn Bác rồi, đưa vài người bạn đến chơi mấy ván bài nhỏ.”

Lạc Uyên vươn tay gọi quản lý, nói: “217.”

Quản lý gật đầu, quay đầu nói với mấy người trai xinh gái đẹp kia: “Tầng hai, tôi đi mở phòng cho mọi người.”

Mấy người bạn của chim hoàng yến đi trước, cô ta đi ở hàng cuối cùng, lúc đi ngang qua Lạc Uyên, có một tên tay cờ bạc chợt thét lên, cô ta vô thức nhìn qua, quên nhấc chân đi vội về phía trước nửa bước, nửa người của cô ta ngã vào người Lạc Uyên, may mà cô ta nhanh tay nắm chặt cổ tay của Lạc Uyên, sau đó còn trượt tới ngón tay của hắn, nắm lấy mấy ngón tay của hắn trong mấy giây, thậm chí cô ta còn có thể đoán được thân nhiệt của hắn hiện tại khoảng bao nhiêu.

Quản lý và bạn của chim hoàng yến nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại liếc nhìn, nhưng không để ý lắm, quay đầu tiếp tục đi lên tầng.

Lạc Uyên không nhúc nhích, đợi chim hoàng yến tự mình ổn định lại, buông hắn ra.

Chim hoàng yến ngại ngùng nói: “Xin lỗi.” Ngay cả xin lỗi cũng rất có khí chất, vẻ mặt không có sự khác thường nào, hờ hững ung dung vén lọn tóc rối ra sau tai. Là một người phụ nữ của Khâu Văn Bác, cô ta biết mình có giá trị như thế nào.

Lạc Uyên không nói gì.

Chim hoàng yến cũng không ở lại lâu, đi lên cầu thang.

Một lát sau, quản lý đi xuống, mắt nhìn lên tầng nói với Lạc Uyên: “Có thể tự do tung hoành như vậy, đây gọi là có chỗ dựa nên chẳng sợ gì hết đúng không? Má nó, kiếp sau tôi sẽ đầu thai thành một gương mặt như vậy, làm con chim cho người ta nuôi.”

Quản lý nói xong, đột nhiên phát hiện một chuyện: “Anh Lạc có biết cô ấy tên gì không?”

Lạc Uyên không biết, không phát biểu.

Quản lý cũng không biết, bọn họ vẫn thường dùng ‘Chim hoàng yến’ để nói về cô ta, nhắc tới lại thấy cô ta hơi đáng thương, thân phận như vậy, cả một cái tên cũng không xứng để có.

Lạc Uyên thấy không có chuyện gì nữa, lên tầng, muốn chợp mắt một lát.

Điện thoại kêu bíp bíp mấy lần, hắn biết là tin nhắn, tiện tay mở màn hình lên, hai tin nhắn của một số lạ bất ngờ hiện lên giữa màn hình.

Hắn không trả lời, thậm chí còn không bấm vào xem, khóa màn hình, ném điện thoại lên tủ đầu giường.

Lạc Uyên gối đầu lên cánh tay, mặt hướng lên trần nhà, nhắm mắt nằm hơn mười phút, cuối cùng vẫn mở mắt ra, cầm điện thoại, mở cửa phòng đi xuống tầng.

Quản lý thấy hắn đi ra ngoài, hỏi qua loa: “Anh Lạc đi đâu vậy?”

Lạc Uyên không đáp, ra ngoài bước lên xe, chạy về phía Nam.

Hắn trở về nhà, căn phòng tối om, nhưng nhạc vẫn còn mở, lúc này mới nhớ đến Tông Ngọc có mua một máy hát, hắn nương theo ánh trăng mà đi tới, tắt nhạc, nhìn Tông Ngọc đang cuộn tròn trên ghế sofa.

Nhìn cô ngủ rất ngon, thế còn gửi tin nhắn cho hắn làm rắm gì? Cái đồ phá phách.

Hắn chỉnh chăn cho Tông Ngọc, đắp lại cho cô rồi trở về phòng ngủ.

*

Tám giờ sáng, Tông Ngọc ở phòng khách lục đà lục đυ.c, ồn ào khiến cho Lạc Uyên không ngủ được, hắn rời giường, muốn đá cô ra khỏi cửa, nhưng vừa từ phòng ngủ đi ra thì đã thấy cô thay một bộ quần áo thể thao màu trắng, mũ bóng chày màu trắng, chuẩn bị ra ngoài.

Tông Ngọc đổi nước cho Bộc Phá, sờ đầu nó, ghé vào tai nó nói gì đó, quay đầu nói với Lạc Uyên: “Tôi có việc, buổi trưa không về đâu.”

“Cô thì có việc gì?”

Tông Ngọc không nói, mở cửa đi ra, không quên cầm theo chìa khóa.

Lạc Uyên hỏi Bộc Phá: “Nó đi đâu đấy?”

Bộc Phá không bán đứng bạn bè, chỉ nhìn hắn, không có phản ứng gì.

“Mày quen con nhóc ấy được mấy ngày rồi?”

Bộc Phá đứng dậy, lấy sữa bò và bánh mì từ trong tủ lạnh ra cho Lạc Uyên, để lên bàn, giống như đang trả lời hắn: Tuy rằng con sẽ giữ bí mật giúp cô ấy, nhưng ba mãi mãi là ba của con.

Lạc Uyên dậy sớm, việc đầu tiên mà hắn làm chính là cầm khăn đi tắm, đây là thói quen của hắn, nhưng lúc cầm khăn tắm như thường lệ, hắn lại không đi vào phòng vệ sinh, mà là đứng tại chỗ vài giây, sau đó lại treo khăn lên giá.

“…”

Tông Ngọc và Đoạt Cát Tài Nhượng hẹn nhau ăn sáng ở quán ăn Cát Tường ở ngã tư khu Đường Hoa.

Đoạt Cát Tài Nhượng ngồi đó, quay mặt ra đường, một vài tia nắng ban mai chiếu xuống, kết hợp với bụi bay loạn xạ tạo thành một chùm ánh sáng, làm cho chiếc áo choàng Tây Tạng viền chỉ vàng của cậu lấp lánh rực rỡ.

Tông Ngọc nhìn thấy cậu bèn dừng chân lại, đứng ở nơi khuất sáng, lẳng lặng quan sát cậu.

Bàn bên cạnh là hai cô gái da trắng, tay xách túi hàng nghìn tệ, áo Valentino, giày Balenciaga, tóc màu xanh hải quân, nhưng phong cách trang điểm trông hơi chán đời, trên tay cầm một ống kính tele, có lẽ họ đến Tây Bắc là để tham quan chụp ảnh.

Họ nhìn Đoạt Cát, không có bất cứ lời thảo luận nào về hành động bất lịch sự này, cuối cùng họ bước đến gần Đoạt Cát, mỉm cười, hỏi rằng họ có thể chụp ảnh cậu hay không.

Đoạt Cát Tài Nhượng phản ứng hơi chậm, bị người ta hỏi như vậy, cậu không biết nên làm thế nào.

Tông Ngọc không hề bất ngờ khi thấy họ thích khuôn mặt này của Đoạt Cát Tài Nhượng, cậu có mái tóc xoăn, khuôn mặt nhỏ, sống mũi cao, mắt sâu thẳm, cô có quen với một cô gái, cô ấy cũng có gu thẩm mỹ này, mê không chịu được.

Cô muốn giúp người ta thành công, cho nên không đến gần quấy rầy hai cô gái kia, nhưng hình như Đoạt Cát Tài Nhượng đã từ chối họ, họ thấy hơi tiếc nuối, lẳng lặng trở về chỗ ngồi.

Hai cô gái ăn xong bữa sáng, ngồi một lúc rồi lại tiếp tục lên đường, lúc này Tông Ngọc mới đi tới.

Đoạt Cát Tài Nhượng nhìn thấy Tông Ngọc, mắt cậu chợt sáng lên, khóe môi giương cao.

Tông Ngọc gọi ông chủ một bát mì hoành thánh, quay sang Đoạt Cát, đối diện với cậu, đột nhiên bị ánh mắt chân thành và nhiệt tình của cậu thiêu đốt đến mức không mở mắt nổi.

Cô không nhìn cậu nữa: “Sao không cho người ta chụp ảnh?”

Đoạt Cát sửng sốt, sau đó mới nói: “Nếu như anh quen họ sớm một chút thì tốt rồi.”

Tông Ngọc giả vờ không hiểu ý nghĩa lời này của cậu, sau khi ông chủ bưng bát mì hoành thánh lên, cô bắt đầu ăn, những viên thịt to như quả trứng cút làm cô không khỏi xúc động, ông chủ này tốt thật đấy.

Đoạt Cát nhìn cô, chợt nhớ tới một chuyện, cầm vòng chuỗi Mã Não đặt lên bàn: “Cái này cho em.”

Tông Ngọc liếc nhìn vòng chuỗi Mã Não: “Ở đâu vậy?”

“Mẹ anh cho, có một đôi.” Đoạt Cát nói xong cho cô xem cái còn lại trên tay cậu.

Tông Ngọc nói: “Tôi không muốn.”

Đoạt Cát buồn bã đáp lại: “Sao vậy?”

“Ai muốn mang vòng đôi với anh chứ, tình nhân mới mang vòng đôi, chúng ta có phải tình nhân đâu.” Tông Ngọc nói: “Hơn nữa anh nói anh sẽ không gạt người khác, vậy tôi hỏi anh, tôi là người con gái đầu tiên mà anh gặp sau khi xuống núi à?”

Tông Ngọc mới nghĩ lại thì thấy câu này không đúng lắm, cậu xuống núi Cống Bố đâu phải lần đầu tiên, làm sao lại là lần đầu tiên nhìn thấy con gái ngoài núi được?

Đoạt Cát Tài Nhượng vội giải thích: “Không phải… Anh chỉ muốn nói là… lần đầu tiên anh nhìn thấy người ở nơi khác… Từ nhỏ anh đã cho rằng bên ngoài núi Cống Bố chính là những nơi nằm bên ngoài Tây Bắc… Tiếng Hán của anh không tốt… Anh không gạt em…”

Cậu rất sốt ruột, dáng vẻ nóng lòng giải thích khiến người ta không đành lòng, nhưng Tông Ngọc là đồ không có lương tâm, thờ ơ không chút động lòng, chỉ lo ăn mì hoành thánh thôi.

Nhìn thấy làn da màu lúa mạch của cậu gấp gáp đến mức gò má đỏ lên, Tông Ngọc cầm lấy vòng chuỗi kia, chụp vào cổ tay, thứ này vừa nhìn đã biết không thấp hơn năm nghìn tệ, không lấy thì phí quá.

Đoạt Cát lập tức chuyển từ trạng thái trời nhiều mây sang nắng đẹp, cười ngây ngô, trông rất ngốc.

Tông Ngọc ăn mì hoành thánh xong, nói: “Được rồi, lần này xem như tôi giúp anh thực hiện nguyện vọng mời ăn cơm của anh rồi chứ? Buổi chiều tôi còn có việc, anh tự chơi một mình đi.”

Đoạt Cát Tài Nhượng không hiểu lắm: “Có chuyện gì vậy?”

“Có thể nói cho anh biết à?”

“Có thể.”

Tông Ngọc bó tay, đáp: “Không phải đang hỏi anh.”

“Anh đi với em.”

Tông Ngọc nhìn cậu, nghiêm túc suy tính xem có nên đưa cậu đi theo không.

Đoạt Cát Tài Nhượng nói: “Anh lái xe được.”

Tông Ngọc suy nghĩ kỹ rồi: “Lên xe.”

Xe của Đoạt Cát là Range Rover, Tông Ngọc ngồi ở ghế phụ, đoán rằng tổng giá tiền của nó có thể mua được mười chiếc xe rách của Lạc Uyên.

Đoạt Cát thắt dây an toàn cho Tông Ngọc, xem ra rất vui vẻ: “Em muốn đi đâu?”

Hôm qua Tông Ngọc lên mạng tìm kiếm về bà chủ Sài, nhân tiện lướt xem trang web chính thức của chính quyền Diệm Thành, bài thông báo mới nhất là đội tuần tra của tỉnh sẽ đến chỉ đạo. Cô sẽ đến văn phòng chính quyền Diệm Thành, đi dạo quanh bên ngoài một vòng.

Có lẽ lần này đội tuần tra đến để điều tra Khâu Văn Bác, Lạc Uyên đã bán mạng cho Khâu Văn Bác cũng giống như là liếʍ máu trên mũi dao, bây giờ cô đang dựa vào của Lạc Uyên, vẫn muốn biết thêm chuyện của tiểu đoàn biên phòng từ hắn, không thể để hắn xảy ra chuyện gì được.

Cô mở bản đồ lên, tìm địa chỉ, kết nối với bảng điều khiển trung tâm.

Từ khu Đường Hoa đến văn phòng chính quyền nhân dân chỉ mất nửa tiếng, có rất nhiều xe ô tô đỗ trước cửa văn phòng, trên banner nền đỏ có một dòng chữ màu trắng viết ‘Tăng cường mạnh mẽ ý thức bảo vệ môi trường, nâng cao chất lượng bảo vệ môi trường cho toàn dân’. Còn có một câu ‘Đánh bại cái ác, bảo vệ môi trường trong sạch, thúc đẩy sự ổn định và đảm bảo bình an’.

Cơn gió đã khiến cho chúng nhảy múa phấp phới trên trời xanh, Tông Ngọc nhìn mà không có cảm giác gì, hô khẩu hiệu à? Nói thì ai mà chẳng nói được.

Đoạt Cát hỏi cô: “Em muốn vào đó không?”

Tông Ngọc nói: “Không vào.”

“Vậy em muốn làm gì?”

Tông Ngọc chưa thấy ai thích đào sâu vấn đề như vậy, lại còn không hiểu được đạo lý ‘có biết cũng không nói’, cô hỏi cậu: “Cho dù tôi nói anh cũng không hiểu, thế thì có ích lợi gì?”

Đoạt Cát mím môi, nói: “Anh chỉ muốn biết thôi.” Muốn biết em đang nghĩ gì, đang làm gì, muốn gì.

Cậu nói được nửa câu, cũng có thể là một câu, Tông Ngọc không rảnh mổ xẻ nghĩa bóng trong câu nói của cậu, chỉ nhìn chằm chằm cửa văn phòng, ngẩn người.

Đoạt Cát không quấy rầy cô nữa, thậm chí không dám phát ra tiếng.

Tới gần trưa, có một chiếc xe thương vụ lái đến, ba người lần lượt xuống xe, một người vóc dáng rất cao, khoảng một mét tám, nhưng nhìn tư thế đứng kia thì có vẻ chức vị không cao lắm, một người trông có hơi đầy đặn, tóc không nhiều, thắt lưng siết chặt đến mức tạo thành một nếp gấp trên bụng, một người phụ nữ mặc một bộ vest chỉnh tề, mang một đôi giày cao gót sẫm màu, mái tóc ngắn gọn gàng già dặn, tô son màu nude.

Hơn chục người từ văn phòng chính quyền Diệm Thành đi ra nghênh đón, họ cư xử lễ độ và tôn trọng nhau, trông chẳng có gì khác thường cả.

Tông Ngọc đoán họ là thành viên trong đội tuần tra của tỉnh, cô nhớ kỹ dáng dấp của họ, đang định quay về để ngủ bù một giấc, ai mà ngờ đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lạc Uyên.

Cô lập tức xoay người qua chỗ khác, đúng thật là hắn, trong một đám người tìm kiếm một tên người rừng không hề khó khăn.

Điều cô không ngờ tới là, Lạc Uyên cũng chuyển hướng quay đầu nhìn về phía cô, trong lúc cô còn đang thầm mắng, khom người xuống dưới ghế thì Lạc Uyên đã đi tới rồi.

Lạc Uyên gõ cửa xe ghế phụ.

Tông Ngọc trốn không thoát, không giả vờ nữa, mạnh dạn ngồi thẳng người, quay đầu nghiêng cằm, nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Lạc Uyên nói: “Mở cửa.”

“Anh nói đi, tôi nghe được.”

Lạc Uyên gật đầu, quay người tìm một cục gạch cầm qua: “Mở cửa!”

Tông Ngọc đành phải hạ kính xe xuống.

Lạc Uyên ném cục gạch đi, nhìn cô: “Cô ở đây làm gì?”

Tông Ngọc mở miệng nói: “Hẹn hò yêu đương không được hả?”

Đúng lúc này, Lạc Uyên nhìn thấy Tông Ngọc và Đoạt Cát Tài Nhượng đeo vòng chuỗi tình nhân trên tay, vẻ mặt trầm xuống: “Cút xuống đây!”

Tông Ngọc không xuống.

Lạc Uyên thò tay vào trong xe, mở cửa, lôi Tông Ngọc ra ngoài, còn tháo vòng chuỗi trên tay cô xuống, vứt vào ven đường, kéo cô đến chỗ vạch trắng dành cho người đi bộ.

Tông Ngọc quay đầu nhìn vòng chuỗi: “Tận mấy nghìn tệ đấy!”

Đoạt Cát Tài Nhượng vẫn còn nhớ Lạc Uyên, cậu giật mình, quên mất phải nói gì, cho đến khi Tông Ngọc bị kéo đi mới làm cậu bừng tỉnh, cậu nhanh chóng bước xuống xe, đuổi theo: “Anh sao vậy! Sao anh lại kéo người ta đi chứ!”

Lạc Uyên thấy mình không cần thiết khai báo với cậu, không nói chuyện.

Đoạt Cát là một người nhát gan, nhưng lại vì Tông Ngọc mà dám kéo áo của Lạc Uyên: “Anh buông cô ấy ra!”

“Xéo ra chỗ khác!” Lạc Uyên đẩy cậu ta qua một bên.

Đoạt Cát đứng vững vàng, lại tiếp tục bước lên túm lấy hắn: “Anh là ai! Buông tay ra!”

Lạc Uyên thả Tông Ngọc ra: “Cô nói cho cậu ta biết đi.”

Tông Ngọc ngẫm nghĩ, nói với Đoạt Cát: “Ổng là ba tôi.”

Lạc Uyên nhíu mày.