Lạc Uyên đi lướt qua Giang Bắc, mở cửa xe.
Khi hắn đi ngang qua, Giang Bắc nhàn nhạt nói một câu: “Anh muốn hại tôi, nhưng cuối cùng người xử lý mớ hỗn loạn này lại chính là anh, cái này gọi là gì nhỉ, là vì anh xứng đáng.”
Lạc Uyên quay đầu siết cổ Giang Bắc.
Giang Bắc không phản kháng, mỉm cười nhìn hắn, tựa như đã nhìn thấu hắn: “Anh giải quyết xong chuyện của khu khai thác mỏ Thanh Mộc, lúc trở về đây sẽ nhìn thấy tôi lên như diều gặp gió, đến lúc đó thì đừng đau lòng quá nhé.”
Lạc Uyên rất mạnh tay, nhưng lại không nhìn ra được chút gì gọi là thẹn quá hóa giận, hắn bạo lực hung ác như vậy, tựa như chỉ muốn để cho đối phương trợn mắt cầu xin mình mà thôi.
Giang Bắc không sợ chết, cứ nói không ngừng: “Tôi biết anh phí hết tâm tư là muốn đến công ty khoáng sản, anh đã chán làm một con chó của Khâu Văn Bác rồi, muốn đổi chủ mới, nhưng ngày nào còn tôi ở đây, cơ hội này sẽ không tới phiên anh.”
Lạc Uyên siết đến mặt Giang Bắc đỏ bừng, nếu Khâu Lộ Tuyết không phát hiện kịp thời, chạy tới kéo tay Lạc Uyên ra thì cổ của Giang Bắc chắc đã gãy rồi.
Khâu Lộ Tuyết thích Giang Bắc, nhưng cảm thấy Lạc Uyên không có vấn đề gì, khó hiểu hỏi Lạc Uyên: “Anh Lạc, anh làm gì vậy?”
Lạc Uyên không đáp, lên xe rời đi.
Giang Bắc dựa vào cột điện ho khan, Khâu Lộ Tuyết vặn bình nước đưa cho anh ta, vỗ lưng anh ta: “Anh đi gây sự với anh Lạc làm gì, anh không đánh lại anh ấy đâu.”
Giang Bắc ôm cổ Khâu Lộ Tuyết, chỉ cười mà không lên tiếng.
Anh ta sẽ không nói cho Khâu Lộ Tuyết biết chuyện anh ta và Lạc Uyên từng vô tình nghe được Khâu Lương Sinh và Khâu Văn Bác nói chuyện với nhau, Khâu Lương Sinh muốn Khâu Văn Bác tìm một người đáng tin cậy nhất, vì có việc buôn bán lớn bên công ty khoáng sản cần làm. Cơ hội này sẽ chỉ có thể dành cho Giang Bắc, hoặc là Lạc Uyên.
Lạc Uyên biết, bất luận Khâu Văn Bác ghét Giang Bắc đã dụ dỗ Khâu Lộ Tuyết đến mức nào, nhưng cuối cùng vẫn sẽ vì Khâu Lộ Tuyết mà bỏ qua cho anh ta, đồng thời nâng đỡ anh ta, cho nên Lạc Uyên mới có thể lừa anh ta đến khu khai thác mỏ, muốn biến anh ta thành một phế vật.
Sau khi anh ta phát hiện được mình bị gạt thì bèn nhanh trí tương kế tựu kế.
Lần này, giấc mộng muốn đi làm chó cho Khâu Lương Sinh của Lạc Uyên xem như nát rồi.
*
Lạc Uyên về đến nhà, vừa vào nhà đã nhìn thấy đồ đạc vương vãi đầy trên mặt đất, còn có mấy cái hộp đựng đồ, một cây đèn sàn, máy hát đĩa cao một mét, hắn cau mày nhìn xung quanh, cuối cùng là nhìn Tông Ngọc đang ngồi dưới đất gấp khăn tắm.
Hắn không lên tiếng.
Cô muốn ở đây, đúng thật là nên mua chút đồ dùng hàng ngày.
Chỉ là hắn còn chưa thật sự ý thức được, sau này phải sống chung với một con nhóc nghịch ngợm thích gây sự thế này, hắn cũng hoàn toàn không tưởng tượng nổi, trong tương lai sẽ có bao nhiêu khung cảnh gà bay chó chạy.
Hắn đi tắm, Tông Ngọc nhìn hắn đi vào phòng tắm, quay đầu hỏi Bộc Phá: “Ổng có bệnh thích sạch sẽ hả?”
Bộc Phá sủa một tiếng.
Tông Ngọc không tin: “Vậy sao ổng không chịu cắt tóc đi?”
Bộc Phá không sủa nữa, nó cũng không biết tại sao.
Tông Ngọc sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cầm một quyển sổ nhỏ, vừa nhớ lại vừa cắn đầu bút, cắn đến mức bên mép đều bị dính mực nước màu xanh. Đi ra ngoài một chuyến đã tốn hai nghìn rưỡi, có điều mua được rất nhiều đồ.
Nhưng cô không biết có phải do mình có dùng mắt quá nhiều khi đi mua sắm vào lúc nửa đêm hay không, bây giờ cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt.
Cô ghi lại xong, lấy số tiền còn dư nhét vào trong túi, chuẩn bị chờ Lạc Uyên tắm xong rồi sẽ tới lượt mình.
Lạc Uyên tắm xong đi ra ngoài, vẫn là mặc chiếc quần dài màu đen, có khác gì so với cái trước hay không thì Tông Ngọc không để ý lắm, vì toàn bộ sự chú ý của cô đã đặt hết vào chiếc áo len cổ lọ màu đen hơi bó của hắn rồi.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét cơ bắp của hắn, rắn chắc lại linh hoạt, thật sự có cảm giác an toàn.
Lạc Uyên vốn muốn cởi trần đi ra, nhưng chợt nhớ Tông Ngọc đang ở bên ngoài, cho nên hắn mặc bừa một cái áo từ trên kệ tủ đã 800 năm không mặc, định trở về phòng thay lại, vừa đi ra đã nhìn thấy vết mực nước màu xanh trên khóe miệng Tông Ngọc, trên bàn cũng có, hắn đang muốn mắng cô thì nhìn thấy hình như… cô chảy máu mũi…
Tông Ngọc không biết mình chảy máu mũi, cô vẫn đang nhìn Lạc Uyên, lúc này mới hiểu tại sao chị Cửu lại thích hắn.
Lượng khách đến Nghê Nguyệt mỗi ngày kia làm gì có kiểu vóc dáng thế này chứ, tuy tằng trông hắn rất giống người rừng, nhưng tắt đèn rồi thì ai mà thấy mặt được.
Lạc Uyên đi tới, nâng cằm của cô lên, để cho cô nhìn trần nhà, giật hai tờ khăn giấy lau máu mũi cho cô, kéo một tay của cô lên: “Lấy tay kia nhấn vào.”
Tông Ngọc lúc này mới biết cô chảy máu mũi, thảo nào lại thấy hoa mắt chóng mặt.
Lạc Uyên đưa cho cô cầm chai nước, nói cho cô biết: “Không thích ứng được với khí hậu của cao nguyên thì cũng đừng vận động mạnh, mau thay đổi cái tật loi choi lóc chóc của mình đi.”
Tông Ngọc đang ngửa đầu ra sau mà vẫn cố tranh luận: “Anh không mua cho tôi, còn không cho tôi tự mình mua, thế tôi lấy gì mà dùng.”
“Không biết gọi điện thoại cho tôi à?”
“Không biết!”
“Vậy còn rống cái gì.”
Tông Ngọc ném mạnh cục giấy đầy máu mũi vào hắn.
Lạc Uyên chụp được, ném vào thùng rác.
Tông Ngọc không nói, Lạc Uyên cũng không nói nữa, mở chai rượu Nhị Oa Đầu, rót cho mình một ly. Trước đây khi ở với Bộc Phá, im lặng là hình thức thường xuất hiện nhất, cho nên hắn đã quá quen với sự yên tĩnh này.
Tông Ngọc không còn chảy máu mũi nữa, ngồi trên ghế một lúc, mùi rượu thoang thoảng vây quanh cô.
Bộp một tiếng, bị mất điện, cả căn phòng tối đen, Lạc Uyên vẫn còn đang uống rượu.
Tông Ngọc nhắc nhở hắn: “Mất điện rồi kìa.”
Lạc Uyên không quan tâm.
Tông Ngọc cũng không quan tâm, vậy thì cứ ở trong bóng tối đi.
Một lát sau, ánh trăng chiếu rọi vào, trong căn phòng không còn tối đen nữa, Tông Ngọc quay đầu vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Lạc Uyên, tửu lượng của hắn hình như rất tốt, uống mãi mà không thấy say.
Hai chân cô giẫm lên ghế, tay chống cằm, ngẩn người.
Lạc Uyên chợt hỏi: “Muốn đi học không?”
“Không muốn.”
“Mười sáu tuổi không đi học thì làm gì?”
“Tôi mười bảy rồi nhé.”
“Không phải tháng sau mới tính à?”
“Như nhau thôi.” Tông Ngọc nói: “Tôi có giáo viên dạy riêng, đã học xong cấp ba từ lâu rồi, nếu không có gì thay đổi thì tháng sáu năm sau tôi sẽ thi Đại học.”
“Có thể thi đậu không?”
“Không thể.” Thành tích của Tông Ngọc rất kém, hai môn giỏi nhất là Ngữ văn và Anh văn, tuy là đầu óc của cô xoay chuyển rất nhanh, nhưng điểm này cũng chẳng giúp ích được gì cho Toán Lý Hóa.
“Ngày mai làm hồ sơ nhập học cho cô.”
“Có làm tôi cũng không đi.”
“Vậy cô cứ mỗi ngày ở nhà dắt chó đi dạo đi.”
“Tôi không muốn!”
“Vậy cô muốn gì?”
“Tôi muốn anh đi đâu cũng phải đưa tôi đi theo.”
Lạc Uyên đặt ly rượu xuống: “Tôi không muốn gặp phiền phức.”
Tông Ngọc thả chân xuống, nói với hắn: “Bữa tiệc thứ tư tuần tới của Khâu Văn Bác có bà chủ Sài, có ông Thiếu tướng kia, còn có mấy người đẹp mới tuyển ở Nghê Nguyệt đến nữa.”
Lạc Uyên ngồi trong bóng tối nhìn Tông Ngọc.
Tông Ngọc cũng ở trong bóng tối nhìn hắn: “Tôi cũng muốn đi.”
Lạc Uyên không muốn tin cô đã suy luận ra chuyện này sau khi vào nhà hàng Kim Đô Trát Mã kia, nhưng không còn cách lý giải nào khác, cho dù có người biết chuyện muốn tiết lộ ra bên ngoài, họ cũng sẽ không ngu dốt như vậy, đi tiết lộ với một con nhóc lai lịch không rõ ràng.
Khá thông minh đấy, con nhỏ lông chó này.
Lúc Tông Ngọc tìm kiếm trên mạng biết được bà chủ Sài là chủ của nhà hàng Kim Đô Trát Mã, cũng là vợ của Bí thư Huyện ủy – Vạn Song Quốc, vào thứ Tư hàng tuần bà ta sẽ đi chăm sóc da mặt ở Thẩm mỹ viện. Trên đường từ siêu thị về Tông Ngọc có đi ngang qua Thẩm mỹ viện đó, vậy nên cô đã vào đó để hỏi thăm, sau đó mới biết được người kỹ thuật viên mà bà Sài thường gọi đã xin nghỉ dài hạn, kỹ thuật viên này chắc chắn biết thứ Tư tuần tới bà Sài sẽ không đi chăm sóc da.
Tông Ngọc đã nhớ biển số xe của người Thiếu tướng kia, cộng thêm việc đi thăm dò khắp nơi lúc dắt Bộc Phá đi bộ ở khu Đường Hoa, cô đứng trước ngôi nhà nọ và nhìn thấy chiếc xe kia dừng ở trước cửa khách sạn. Cô ngồi ở đó nửa tiếng, lúc này mới có người từ khách sạn đi ra, bước lên chiếc xe kia, trong chốc lát người kia đã trở về, xách theo hộp cơm lên tầng sáu.
Cô đã tìm trên mạng rồi, tầng sáu của khách sạn này là một căn hộ, trang chủ cập nhật hai tuần gần đây không có phòng trống, cho nên sớm nhất là vào Hai tuần sau Thiếu tướng sẽ trả phòng.
Tuần sau Khâu Văn Bác có một bữa tiệc, ông ta cũng từng yêu cầu chị Cửu huấn luyện mấy cô gái mới tới kia, Tông Ngọc lấy mấy thông tin này xâu chuỗi lại, kết hợp với chuyện lúc xế chiều Lạc Uyên đã đến nhà hàng Kim Đô Trát Mã, vậy thì về cơ bản có thể xác định được tính chất và những người tham dự bữa tiệc này.
Khâu Văn Bác tổ chức ở một văn phòng, mời vợ của bí thư Huyện ủy Diệm Thành, còn có người Thiếu tướng kia, gọi mấy người phụ nữ xinh đẹp đi cùng để tiếp khách, cho nên cuộc trò chuyện này chắc chắn chẳng phải chuyện đứng đắn gì.
Tông Ngọc nói lại lần nữa: “Tôi, cũng, muốn, đi.”
Lạc Uyên cũng rất thông minh, không lên tiếng, bởi vì có nói cái gì thì cô cũng sẽ biết là cô đã đoán đúng. Hắn đứng lên, cầm thẻ điện cắm vào đồng hồ điện, khởi động lượng điện còn dư, công tắc chính trong phòng “click” một tiếng, đèn ở phòng khách và phòng vệ sinh sáng lên.
Vết mực nước màu xanh trên khóe miệng của Tông Ngọc hiện rõ, Lạc Uyên xoay người nói: “Tắm rửa đi ngủ.”
Nói đến ngủ, Tông Ngọc mang đôi dép lê mới mua, lết tới phòng ngủ thứ hai: “Trong phòng này anh để nhiều đồ như vậy, loạn như thế này làm sao tôi ngủ được?”
“Ai nói cho cô ngủ ở đây?”
“Vậy ngủ ở đâu?”
Lạc Uyên nhìn về phía sofa.
Tông Ngọc không đi: “Dựa vào đâu!”
“Chỉ có ghế sofa, thích ngủ hay không thì tùy.”
Tông Ngọc hung dữ trừng mắt với hắn, mấy giây sau, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ của hắn, nhảy lên giường, nằm thành hình chữ Đại [1] ở ngay chính giữa, giở trò vô lại.
[1] Chữ Đại: 大
Lạc Uyên đứng ở cửa: “Ngồi dậy.”
“Tôi không dậy.”
Lạc Uyên đi qua túm cô lên, cô khăng khăng ôm lấy cánh tay của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi sợ.”
Cô đang giả vờ, Lạc Uyên biết, nhưng vẫn buông lỏng tay, từ trong ngăn kéo lấy ra bộ vỏ chăn ra gối nệm sạch sẽ: “Đứng lên thay.”
Tông Ngọc sợ hắn nhân cơ hội cướp đoạt quyền sở hữu cái giường này với cô, không động đậy.
Lạc Uyên nhắc nhở cô: “Tôi đã ngủ trên đó một tuần lễ rồi.”
“Tôi không chê.”
“Đừng làm tôi buồn nôn, đứng lên!”
Tông Ngọc chụp lấy chăn của hắn, vốn định nhẫn nhịn cơn buồn nôn mà vùi mặt vào, rồi lừa hắn nói là rất sạch sẽ, nhưng không ngờ là nó thật sự rất sạch sẽ, chỉ có mùi bột giặt hơi đậm thôi.
Lạc Uyên thấy cô cố chấp như vậy, không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, cầm lấy quần áo đến phòng vệ sinh để thay rồi ra ngoài.
Khi hắn đi rồi, Tông Ngọc mới nhớ lại, hắn từ sáng đến tối đều làm việc cho Khâu Văn Bác, nếu không ở Bảo Quận thì cũng là ở Nghê Nguyệt trông coi, vốn không ngủ nhiều trên giường, một tuần lễ mà như vừa mới giặt vậy.
Cô trở mình, ôm chăn, nhìn chằm chằm cửa sổ.
Mười lăm phút trôi qua.
Đột nhiên cô ngồi dậy, quay trở lại phòng khách, bật chiếc máy hát cũ mà cô mua với giá ba trăm năm mươi tệ, lấy đĩa hát mà ông chủ tặng kèm lắp vào, lập tức phát ra tiếng đàn ghita êm dịu và giọng hát đặc biệt của người ca sĩ dẫn đầu, khiến cho cô gái nhỏ đắm chìm vùi mình trên ghế sofa.
Ánh trăng bao phủ toàn thân cô như một tấm chăn lụa khổng lồ, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, sợ kẻ trộm nào đó sẽ đánh cắp giấc mơ đẹp của mình, mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên, nhắc Lạc Uyên về sớm một chút, nhưng lại không cẩn thận mà gõ thêm một câu —
[Tôi có năng lực tự vệ, cho tôi đi theo anh đi.]