Thức ăn được giao đến có hai phần, Lạc Uyên không gọi Tông Ngọc đến ăn, hắn chỉ ăn xong rồi đi tắm, ra ngoài nghe điện thoại, rồi lại ngồi vào bàn ăn: “Cô muốn biết ba cô chết như thế nào, tôi nói giống như trên tin tức thì cô không tin, tôi nói không phải thì cô sẽ truy hỏi đến cùng, nếu như ba cô bị người khác hãm hại, cô sẽ báo thù, cũng có nghĩa là bất luận tôi nói như thế nào, kết quả ra sao thì cô cũng tìm được lý do để ở lại.”
Tông Ngọc nắm lấy dây kéo khóa của áo thể thao, không nói lời nào.
“Cô muốn ở lại đây thì tôi cho cô ở lại, nhưng cô lại không nghe lời, gây sự làm loạn dưới mắt tôi.” Lạc Uyên nói: “Tính nhẫn nại của con người có giới hạn, đặc biệt là tính nhẫn nại của tôi.”
Tông Ngọc vẫn luôn trầm mặc.
Lạc Uyên không nói nữa, để cho cô tự mình suy nghĩ.
Một lát sau, Lạc Uyên phải ra ngoài, lúc này Tông Ngọc mới nói: “Nếu anh để tôi ở lại đây là muốn tôi trở thành một Bộc Phá thứ hai, bắt tôi phải nghe lời anh răm rắp, tôi không làm, tôi không phải chó.”
Lạc Uyên nhìn cô một hồi, nói: “Cô đừng tranh thủ đánh tráo khái niệm, tôi bảo cô đừng có vớ vẩn mà chạy lung tung, nếu bị người khác lừa bán, vậy tôi biết phải đi đâu để moi cô ra?”
Tông Ngọc lẩm bẩm: “Tôi sẽ không như vậy.”
Lạc Uyên nghe thấy được: “Sẽ không cái rắm.”
Tông Ngọc đứng lên, không phục nói: “Tháng sau tôi đã mười bảy tuổi rồi, qua một năm nữa thì mười tám, tôi không phải trẻ con, tôi biết tôi đang làm gì, tôi có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, anh nói không cho tôi chạy lung tung, cũng có nghĩa là lúc anh đi ra ngoài làm việc sẽ nhốt tôi ở xong xe à? Nếu không thì nhốt tôi ở trong nhà, vậy tôi với chó có gì khác nhau chứ?”
“Cô còn dám so mình với chó à? Bộc Phá biết nhảy qua vòng lửa, cô biết không?”
Tông Ngọc mạnh miệng: “Không biết!”
Lạc Uyên chưa từng thấy một người cái quái gì cũng không biết mà còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy: “Đừng mặc cả với tôi, chuyện này không thể thương lượng.”
“Vậy anh dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi như vậy?”
Lạc Uyên nhíu mày.
Tông Ngọc nói: “Anh có thể tự do hung dữ với tôi, mà tôi thì không thể tự do sinh hoạt, nói lý lẽ chút đi có được không?”
Lạc Uyên không nói, hắn đứng ở tủ giày năm phút, đổi lại giày khác, im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi chú ý giọng điệu của mình thì cô sẽ không chạy lung tung à?”
Tông Ngọc cũng giống như hắn im lặng hơn nửa phút, sau cùng nói: “Vậy anh vẫn nên đừng chú ý thì hơn.”
Lạc Uyên quay đầu, rời đi, lãng phí nhiều thời gian đánh Thái Cực Quyền với cô như vậy, đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm.
Tông Ngọc ngồi xuống, tức giận kéo vỏ đệm xô-pha ra, ném xuống đất.
Bộc Phá đi tới, ngậm vỏ đệm đặt trở lên ghế xô-pha.
Tông Ngọc thấy hơi phiền, vừa nhìn như vậy thì thấy cô đúng là không bằng Bộc Phá, thế là đành giũ vỏ đệm, bọc lại, sau đó vươn tay về phía Bộc Phá.
Bộc Phá đi qua, đặt cằm lên tay cô.
Tông Ngọc gãi cằm nó, nói: “Thực ra chị không thể tức giận với ổng được, đúng không? Ổng nghĩ là chị không có năng lực tự vệ. Sớm biết như vậy chị cũng đâu cần phải tỏ vẻ mình đáng thương để được ở lại đây chứ.”
Bộc Phá đột nhiên vùng dậy khỏi tay cô, chạy đến trước cửa phòng Lạc Uyên, chân đẩy cửa ra, ngậm một chùm chìa khóa cửa dự phòng chạy đến đặt vào tay Tông Ngọc.
Tông Ngọc liếc nhìn chìa khóa: “Chìa khóa cửa chính sao?”
Bộc Phá sủa một tiếng.
“Làm gì?”
Bộc Phá xoay hai vòng ngay tại chỗ, sau đó nhìn về phía cửa, lại xoay hai vòng, tiếp tục nhìn cửa.
Động tác này hơi phức tạp, Tông Ngọc suy đoán: “Mày muốn chị đi ra ngoài hả?”
Bộc Phá sủa một tiếng nữa.
Tông Ngọc đã hiểu, vò đầu của nó: “Sao cưng lại thông minh như vậy hả, cưng đáng yêu hơn hơn ông chủ của cưng nhiều, ông chủ của cưng thực sự rất đáng ghét.”
Cô mắng Lạc Uyên xong, dắt Bộc Phá ra cửa.
Khu dân cư chỗ Lạc Uyên sống cách khu Đường Hoa không xa, Tông Ngọc dắt Bộc Phá đi bộ đến Nghê Nguyệt, nói đúng hơn là Bộc Phá dắt cô đến Nghê Nguyệt.
Trời đã tối rồi, ánh đèn trên con phố này lại rực rỡ chói mắt như vậy, dưới ánh đèn đường không còn phụ nữ ăn mặc hở hang nữa, nhưng ở Nghê Nguyệt thì có, hơn nữa còn có rất nhiều.
Tông Ngọc ngồi xuống, hỏi Bộc Phá: “Mày từng tới đây sao?”
Bộc Phá sủa một tiếng.
Tông Ngọc dẫn nó đi vào trong, vừa bước vào đã bị mấy người phụ nữ ở quầy lễ tân soi xét một cách kỳ lạ. Họ nhận ra Bộc Phá trước, sau đó mới nhận ra Tông Ngọc, do dự một chút rồi mới nói với cô: “Anh Lạc không có ở đây.”
“Vậy ổng đang ở đâu?”
Người phụ nữ đang muốn trả lời cô thì chị Cửu đã giẫm trên giày cao gót vội vã đi tới rồi, hình như có người thông báo cho chị ta biết, khi đến gần đại sảnh thì chị ta chợt đi chậm lại, dường như muốn giả vờ hững hờ, nhưng gót giày của chị ta quá mảnh, âm thanh phát ra từ loa trung tâm cũng không thể che lấp được tiếng động đi lại trong hành lang của chị ta.
Chị ta tùy tiện lật hai mẫu đăng ký ở quầy lễ tân, sau đó mới nói với Tông Ngọc: “Cô tìm ai?”
Tông Ngọc cười, sờ tai của Bộc Phá: “Tìm anh Lạc của tôi.”
Móng tay của chị Cửu cào trên mặt giấy của mẫu đăng ký.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân cẩn thận quan sát biểu hiện của chị Cửu, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Tông Ngọc, không dám phát ra tiếng động.
Một lúc lâu sau, chị Cửu nói: “Buổi tối cậu ấy còn có việc, cậu ấy không nói với cô à?”
Tông Ngọc nói: “Buổi chiều tôi đang ngủ, chắc là ảnh sợ đánh thức tôi nên mới không gọi tôi dậy.”
Chị Cửu đưa mẫu đăng ký cho nhân viên lễ tân, động tác rất vô nghĩa, mẫu đăng ký vẫn luôn an ổn đặt ở trước quầy, chị ta cứ nhất định phải dùng nó để che giấu đi cảm xúc của mình.
Chị ta không nói chuyện với Tông Ngọc, dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe được để nói với nhân viên lễ tân: “Tôi đi huấn luyện, có việc gì thì gọi cho tôi.”
Nhân viên lễ tân chưa bao giờ thấy chị Cửu mất bình tĩnh như vậy, mặc dù không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện, nhưng bọn họ đã thường xuyên nhìn thấy chị Cửu luôn xử lý mọi việc rất điêu luyện, cảm giác rất khác so với bây giờ. Họ biết đó là bởi vì đã quá lâu rồi bên cạnh Lạc Uyên chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào khác, ngoại trừ chị Cửu.
Chị Cửu cho rằng chỉ cần người bên cạnh hắn vẫn là chị ta, kết cục nhất định sẽ như chị ta mong muốn. Không riêng gì chị ta, mà tất cả mọi người ở Nghê Nguyệt đều nghĩ như vậy.
Sự xuất hiện của Tông Ngọc nằm ngoài dự liệu của mọi người, dù bọn họ cũng không biết cô và Lạc Uyên rốt cuộc là có quan hệ gì, dù cho họ biết Lạc Uyên và cô rất khó ở bên nhau, nhưng họ vẫn toát mồ hôi thay chị Cửu.
Tông Ngọc không đợi lâu, cô cũng không phải đến tìm Lạc Uyên, cô chỉ ghé qua đây vậy thôi.
Từ Nghê Nguyệt đi ra đã chín giờ, Tông Ngọc dắt Bộc Phá về nhà.
Vừa vào cửa, Tông Ngọc mở xích cho Bộc Phá, Bộc Phá chạy đến lấy một chai nước cho Tông Ngọc, sau đó mới chạy đến bát ăn đặt ở đằng trước, chân nhấn nút, thức ăn tự động rơi ào ào vào bát, sau khi đổ đầy một bát mới buông chân ra, há miệng ăn.
Tông Ngọc nhìn nó ăn cũng thấy đói bụng, lấy hộp cơm của Lạc Uyên mua đi hâm nóng lại. Ăn chưa tới hai muỗng đã thấy không ngon miệng nữa, chỉ thấy buồn ngủ, nghĩ đến sau này có khả năng cao sẽ sống ở đây, cô đẩy cửa phòng ngủ thứ hai ra, nhìn thấy căn phòng nhỏ đã chật kín cọc gỗ, tạ và bao cát.
Lạc Uyên cứ thế mà biến nó thành phòng luyện tập, vậy cô ngủ ở đâu?
*
Câu lạc bộ suối nước nóng lãng mạn Thập Phương.
Khâu Văn Bác đang cầm bút lông vẽ vời, dụng cụ rất đắt tiền, tư thế rất chuẩn, nhưng bức tranh được vẽ ra trông chẳng đâu vào đâu cả.
Thực ra ông ta thích đánh bạc, cưỡi ngựa, ôm phụ nữ ngâm chân ở suối nước nóng, nhưng vẫn đi khắp nơi sưu tầm rất nhiều di vật văn hóa, tranh chữ, bị người ta lừa cũng không hề hay biết, trong văn phòng những thứ mà ông ta trưng bày trên kệ theo phong cách Hermès vào những năm 1990 toàn bộ đều là hàng giả.
Giang Bắc đứng trước bàn vẽ của ông ta, đã nửa tiếng trôi qua mà ông ta vẫn chưa nói câu nào.
Mãi đến khi Lạc Uyên và Khâu Lộ Tuyết lần lượt đi vào, lúc này ông ta mới thả bút lông đắt giá kia xuống, giật khăn giấy lau tay, đi tới ghế xô-pha ngồi xuống.
Khâu Lộ Tuyết căng thẳng nhìn Giang Bắc, thấy anh ta tiều tụy quá, cô ta vô thức cau mày, xuống nước nói với Khâu Văn Bác: “Không phải trước kia ba nói muốn con đến công ty sao?”
Khâu Văn Bác rất thương con gái mình, nhưng lúc cần uốn nắn thì cũng sẽ không nhẹ dạ: “Con muốn làm gì? Phá ba xong rồi lại muốn đi phá bác của con sao?”
“Là do ông thấy tôi chướng mắt, lúc nào cũng quản tôi, ông không thấy mình mâu thuẫn sao hả Khâu Văn Bác!” Khâu Lộ Tuyết nói trở mặt thì trở mặt ngay.
Khâu Văn Bác tức run người, nhưng vẫn không phát tiết trên người con gái, nhìn Giang Bắc, thái độ cứng rắn: “Ai cho cậu đến khu khai thác mỏ Thanh Mộc?”
Giang Bắc hai mươi bảy tuổi phong lưu phóng khoáng, được phụ nữ yêu thích, mấy cô em út dù là cũ hay mới ở Nghê Nguyệt đều bị anh ta dụ dỗ lên giường, chơi gái miễn phí xong mà vẫn có thể khiến người ta đối với mình một lòng si mê, vậy nên anh ta không lôi kéo được nhiều đàn em như Lạc Uyên, nhưng có nhiều phụ nữ ủng hộ tới vậy, ai còn cần anh em làm gì?
Anh ta không hề có bộ dáng sợ hãi trước họa lớn sắp ập tới, nói: “Hai gia đình của nạn nhân ở khu khai thác Thanh Mộc vẫn chưa chịu bãi binh, bệnh sỏi thận của em đã khỏi rồi, em nhất định phải làm chuyện mà mình nên làm.”
Khâu Văn Bác cố kìm nén cơn giận: “Vậy cậu làm được chuyện gì rồi?”
Giang Bắc đang muốn nói mọi thứ xảy ra là việc ngoài ý muốn, khi anh ta vừa mở miệng thì Khâu Văn Bác đột nhiên đứng lên, đá một cước vào bụng khiến anh ta ngã nhào xuống đất, sau đó bắn nước bọt văng tung tóe vào anh ta: “Chỉ có phá hoại là giỏi! Con mẹ nó mày đã bức ép ý nghĩ của hai nhà thành một nhà, bây giờ không chỉ riêng gì một nhà muốn kiện, mà là cả hai nhà đều muốn đi kiện, cmn tao sẽ gϊếŧ mày!”
Khâu Lộ Tuyết cũng không giấu giếm gì nữa, nhào tới chỗ Giang Bắc, quay đầu trừng mắt với Khâu Văn Bác: “Vốn dĩ bọn họ đã muốn đi kiện, bất luận ông làm gì thì kết quả đều như nhau thôi!”
Khâu Văn Bác thấy cô ta không giả vờ nữa, quay đầu nói với Lạc Uyên: “Gọi hai người vào đây cho tôi.”
Lạc Uyên gọi mấy tên đàn em vào phòng, Khâu Văn Bác chỉ vào Khâu Lộ Tuyết: “Kéo nó ra cho tôi.”
Đám đàn em thấy ông ta đang tức giận, ngoan ngoãn nghe theo, kéo Khâu Lộ Tuyết ra.
Khâu Lộ Tuyết phản kháng kịch liệt: “Thả tôi ra! Đám chó của Khâu Văn Bác này!”
Khâu Văn Bác đi tới trước mặt Giang Bắc, xách cổ áo anh ta, kéo anh ta dậy: “Người làm nó mang thai là mày, phải không?”
Giang Bắc không thừa nhận: “Không có.”
Khâu Văn Bác túm tóc anh ta, bóp mặt anh ta: “Cmn tao đang hỏi mày, là mày làm nó mang thai có đúng không?”
Khâu Văn Bác quay đầu lại cầm gạt tàn thuốc, định đập gãy xương Giang Bắc, Khâu Lộ Tuyết giãy giụa hét lên, vào lúc gạt tàn sắp hạ xuống, Giang Bắc lớn tiếng nói: “Em có cách giải quyết!”
Khâu Văn Bác dừng lại: “Có cách gì?”
Giang Bắc nói: “Bọn họ nói muốn kêu oan, tư liệu cũng viết rồi, nói chúng ta đã thông đồng với chính quyền địa phương, nhưng em biết một trong hai nhà đó có một người con trai chơi Baccarat trực tuyến thua hai triệu!”
Khâu Văn Bác bỏ gạt tàn xuống, có kẽ hở thì vẫn còn một tia hy vọng sống sót, chỉ sợ không còn kẽ hở nào nữa thôi. Chuyện đánh bạc thua tiền có rất nhiều biện pháp để xử lý, nếu nắm giữ được thông tin này thì có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện.
Ông ta không hoàn toàn tin tưởng, ngồi lại ghế xô-pha, hỏi Giang Bắc: “Xác nhận kỹ chưa?”
Bả vai Giang Bắc run rẩy, đưa cho Khâu Văn Bác nghe một đoạn ghi âm trong điện thoại, chính là người nhà của nạn nhân, trong ghi âm đó nói: “Một trăm nghìn này là mạng của ba mày! Mẹ nó trong vòng nửa tiếng mày đã thua sạch không còn gì nữa rồi! Mày có còn là người không?”
Đây đúng là chỉ cần nói một câu là có thể chừa không gian cho người ta thao túng rồi, lòng bàn tay Khâu Văn Bác chạm nhẹ vào da ghế xô-pha, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói: “Đứng lên đi.”
Giang Bắc đứng lên, Khâu Lộ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Khâu Văn Bác hỏi Giang Bắc: “Đây là do cậu giở trò?”
“Nếu không thì sao ạ?”
Khâu Văn Bác gật đầu: “Được, vậy món nợ này đợi giải quyết xong chuyện chính rồi lại tính tiếp, có điều trong khoảng thời gian này cậu không được phép gặp Tiểu Tuyết.”
“Dựa vào đâu chứ!” Khâu Lộ Tuyết không đồng ý.
“Câm miệng cho ba!” Khâu Văn Bác tiếp tục nói với Giang Bắc: “Tôi không phản đối mối quan hệ của hai người, nhưng nó mới mười tám tuổi! Nếu cậu làm được chuyện này, tao có chặt cậu ra mười khúc cũng không thấy đủ! Mặc kệ chuyện ở khu khai thác mỏ cuối cùng có giải quyết được hay không, cậu đừng nghĩ gạt được tôi chuyện Tiểu Tuyết phá thai!”
Giang Bắc vẫn rất thản nhiên: “Dù sao em cũng thích cô ấy, nếu anh muốn thì làm thịt em ngay bây giờ đi, bằng không thì chỉ cần em còn sống thì em phải ở bên cô ấy. Em không phải cố ý muốn bỏ đứa bé, là do cô ấy còn quá nhỏ, cô ấy vẫn còn trẻ con, em không muốn để cô ấy nuôi con cho nên nếu cô ấy không muốn giữ, em cũng sẽ không cản cô ấy.”
Khâu Lộ Tuyết cảm động muốn chết, nước mắt thấm ướt quần áo.
Bản thân Khâu Văn Bác là một người đàn ông, ông ta biết quá rõ đàn ông là loại người gì, tên Giang Bắc này chắc chắn đoán được ông ta cuối cùng cũng sẽ vì con gái của mình mà thỏa hiệp, cho nên toàn bộ tâm tư đều đặt trên người con gái của ông ta.
Khâu Lộ Tuyết giống như kẻ điên vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của đám đàn em, chạy đến chặn trước mặt Giang Bắc, nhìn Khâu Văn Bác như kẻ thù: “Nếu ba muốn động đến anh ấy vậy gϊếŧ chết tôi trước đi!”
Khâu Văn Bác huyết áp bắt đầu tăng cao, đây mà là con gái sao, con mẹ nó đây là Diêm Vương tới đòi mạng ông ta mới đúng.
Nhưng ông ta chỉ có một đứa con gái này thôi, vẫn không hề nói gì, bảo bọn họ đi ra ngoài. Cái gì mà khoảng thời gian này đừng gặp mặt, ông ta không yêu cầu gì nữa, cứ tùy đi, tạm thời không nghĩ ra được cách chia cắt họ, qua một thời gian nữa rồi nói.
Sau khi Giang Bắc và Khâu Lộ Tuyết cùng đám đàn em rời khỏi đây, Khâu Văn Bác nhắm mắt nghỉ ngơi, mí mắt nặng trĩu, đầu đau nhức, lại phải uống thuốc hạ huyết áp rồi.
Khi ông ta mở mắt ra, Lạc Uyên đã đặt thuốc hạ huyết áp xuống bàn vuông trước mặt ông ta.
Khâu Văn Bác uống thuốc, nói với Lạc Uyên: “Sau bữa tiệc vào tuần sau, cậu đi một chuyến đến khu khai thác mỏ để xử lý việc này đi.”
“Vâng.”
Khâu Văn Bác cau mày: “Để cho cậu ta tiếp tục quản lý Nghê Nguyệt.”
‘Cậu ta’ đó ý là nói Giang Bắc.
“Vâng.” Lạc Uyên nói.
“Cậu đi đi.”
Lạc Uyên từ suối nước nóng lãng mạn Thập Phương đi ra, Giang Bắc đã đứng trước xe chờ hắn, anh ta mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu xanh đậm, bên trong là áo trắng cổ thấp ngắn tay, tóc vuốt keo theo phong cách phương Tây, đôi giày giá sáu ngàn năm càng khiến anh ta trông sành điệu hơn.
Nói về lý thuyết, Lạc Uyên chỉ diện một cây đen, ngũ quan bị che kín không thể so được với sự hào nhoáng này, nhưng về cơ bản thì bình thường miễn đó là nơi mà Lạc Uyên đang đứng thì Giang Bắc hoàn toàn bị lép vế.
Giang Bắc cất thuốc lá điện tử, bỏ tay vào túi quần: “Nói chuyện chút.”
“Không rảnh.”
“Ngoại trừ trông chừng mấy cái cửa hàng của Khâu Văn Bác thì anh còn chuyện gì nữa chứ?”
Lạc Uyên không muốn dây dưa với anh ta, cũng không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ đi về phía xe của hắn.
Giang Bắc chặn hắn lại, không vòng vo nữa, nói thẳng ra: “Cả hai nhà đều muốn kêu oan, ai tới đó đều không thay đổi được kết quả, anh biết rõ chuyện này mà còn lấy Tiểu Tuyết ra để gạt tôi đến đó, chẳng phải là muốn Khâu Văn Bác tức giận đá tôi đi sao?”
Lạc Uyên không nói chuyện.
“Anh biết Khâu Văn Bác sớm muộn gì cũng sẽ thỏa hiệp vì Tiểu Tuyết, có thể những cửa hàng này cuối cùng đều sẽ do tôi tiếp quản cho nên muốn trừ khử tôi trước, đúng không?” Dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng nõn của Giang Bắc hiện ra bóng loáng: “Lạc Uyên, đều là anh em nên tôi khuyên anh một câu, Đừng thông minh quá mức như thế.”