Buổi chiều trên đường không có một bóng người, Tông Ngọc ngây người ngồi trên xe, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy lướt qua, giống như có một con nhện vừa chui ra khỏi mắt, nhả tơ khắp cung đường khiến cho mọi thứ trở nên mơ hồ.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, giúp cô thoát khỏi sự buồn chán này.
Đoạt Cát Tài Nhượng hỏi cô: “Ngày mai là khi nào vậy?”
Tông Ngọc không đáp, ngón tay gõ nhẹ lên hộc đựng đồ, Lạc Uyên bảo cô đừng chạy lung tung, nhưng cô đói bụng, muốn đi ăn cơm, chuyện này sao có thể tính là chạy lung tung được nhỉ?
Cô cảm thấy không tính, thế là lục tìm một tờ giấy và một cây bút từ hộc đồ, viết một câu ‘Tôi đi ăn cơm’, sau đó lấy đồ trang trí trên ô tô đè lên, rút chìa khóa xe, khóa xe lại, bước vào nhà hàng.
Đại sảnh của nhà hàng này rất rộng rãi, không có nhiều khách lắm, chếch về bên trái có một cái cầu thang, tầng hai được thiết kế theo kiểu nửa đóng nửa mở, đứng ở cửa lớn tầng một có thể nhìn thấy lan can và đèn treo trên tầng hai.
Cô tự giác đi về hướng cầu thang, bị nhân viên phục vụ ngăn lại: “Xin chào quý khách, tầng hai không mở ạ.”
“Vậy sao còn thiết kế thêm tầng hai làm gì?”
“Vào mùa du lịch sẽ được mở.”
“Ồ.” Tông Ngọc nhón chân đi tới chỗ có ghế tựa lưng cao được đặt bên cạnh cửa sổ, cúi người ngồi xuống, ngồi ở vị trí này trông không khác gì tàng hình cả.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho cô, cô tùy tiện lật qua lật lại, hỏi: “Ở đây có phòng riêng không?”
“Có, nhưng phải đặt trước.”
“Hot tới vậy á?”
“Cũng không phải, phòng riêng ở chỗ chúng tôi có phí tổn.”
“Vậy bây giờ tôi có thể đặt phòng trước không?”
“Chỉ có cô sao?”
“Chắc là tôi còn đưa thêm mấy người bạn đến nữa.”
“Được chứ, có phòng lớn, phòng trung, phòng nhỏ, cô định đặt loại phòng nào ạ?”
“Tôi có thể xem phòng rồi mới quyết định được không?”
“Được.” Người phục vụ nói xong đưa tay chỉ hành lang ở giữa: “Đi lối này.”
Tông Ngọc theo cô ấy đi vào trong, xuyên qua hành lang, thêm một hành lang nữa, nhưng hai bên hành lang ở đây đều là phòng riêng. Cửa phòng rất kiên cố, không có cửa sổ, nhưng không có ai mở cửa phòng ra, hai bên chỉ có hai phòng đóng kín cửa, chính giữa có một phòng nhỏ, cuối hành lang là phòng lớn.
Tông Ngọc giả vờ nhìn hai phòng một lượt, cuối cùng chọn một phòng lớn khác ở cuối hành lang: “Vậy phòng này đi.”
“Được.” Nhân viên phục vụ mở cửa ra, ấn điều khiển, tất cả đèn trong phòng sáng lên.
Ánh đèn vàng lấp lánh.
Tông Ngọc bước vào cửa, thứ mà cô nhìn thấy đầu tiên là một chiếc bàn tròn cực lớn, bàn xoay ba tầng, sau đó là phòng ngủ bên trái, bên phải là phòng chơi cờ, phía sau là phòng karaoke. Phòng karaoke có sáu chiếc bàn vuông mặt đá hoa cương, một mặt bàn có ghế đệm dài bằng da dựa vào tường, ba mặt còn lại của mỗi chiếc bàn đều có một chiếc ghế da chất lượng.
Phòng lớn khác chắc cũng tương tự thế này.
Lúc này, nhân viên phục vụ nói: “Phòng lớn của chúng tôi thuê sáu tiếng là tám nghìn.”
Tông Ngọc gật đầu, hỏi tiếp: “Đây là nhà hàng lớn nhất ở đây sao?”
“Không phải, nhưng cũng được xem là lớn lắm rồi.”
“Ông chủ họ Khâu phải không?”
Nhân viên mỉm cười, không trả lời câu hỏi này.
“Tôi thấy Nghê Nguyệt này, Bảo Quận này, đều là của ông chủ Khâu đó.”
“Chủ của chúng tôi họ Sài.”
“Vậy hả.” Tông Ngọc không hỏi nữa: “Có món ăn gì khác không chị?”
“Có suất ăn đặc biệt.” Người phục vụ mở ra mấy trang cuối cùng của thực đơn đưa cho Tông Ngọc: “Cô có thể gọi suất ăn theo combo phòng bao của chúng tôi, rất rẻ, chỉ cần hai nghìn tám trăm tám mươi tám tệ thôi.”
Tông Ngọc gật đầu: “Vậy thì phòng này đi.”
“Cô thanh toán như thế nào?”
Tông Ngọc nói: “Đợi bạn tôi đến thanh toán được không?”
Nhân viên phục vụ rất lúng túng: “Vậy không được.”
“Để chị giữ tôi ở đây cũng không được luôn sao?”
“Chúng tôi không có quy định này…”
Tông Ngọc rút chứng minh thư ra, đưa cho cô ấy: “Vậy giữ chứng minh thư của tôi được không?”
Nhân viên phục vụ giống như đang cầm một củ khoai nóng vậy, vứt không được, nhận cũng không xong, cuối cùng nói: “Cô để tôi hỏi giám đốc thử xem có được không?”
“Được, chị đi hỏi đi.”
Nhân viên phục vụ đi hỏi giám đốc, Tông Ngọc nhìn cô ấy biến mất sau hành lang, tai kề sát vào phòng lớn đối diện.
Cửa quá dày nên cô chẳng nghe thấy gì, đành quay trở về phòng, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ngay phía trước chính là Quảng trường Văn hóa lớn nhất ở thành phố Diệm Thành, bên cạnh có hai trung tâm mua sắm, xa hơn nữa chính là khu Đường Hoa.
Người ta nói khu Đường Hoa là con đường náo nhiệt nhất ở Diệm Thành, Quảng trường Văn hóa được coi là trung tâm chính trị của thành phố.
Để có thể mở một cửa hàng ở vị trí thế này thì người chủ phải lắm tiền đến cỡ nào chứ? Hoặc là người có quyền thế.
Nhân viên phục vụ quay về, trả lại chứng minh thư cho Tông Ngọc, nói: “Tôi đã hỏi giám đốc rồi, giám đốc nói nếu như cô đồng ý đợi đến khi bạn cô đến, gọi thêm một suất ăn trở lên thì phí phòng lớn kia cũng có thể đợi bạn cô đến rồi thanh toán.”
“Được.”
Một lát sau, nhân viên phục vụ bưng đến cho Tông Ngọc một bình nước, cô ngồi trên ghế sofa, nói cảm ơn rồi tiếp tục bấm điện thoại. Khi người nhân viên chuẩn bị ra ngoài, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Mở cửa được không? Tôi thấy hơi ngột ngạt.”
“Được.”
Người nhân viên mở cửa ra, từ vị trí của Tông Ngọc có thể nhìn thấy toàn bộ cửa phòng riêng ở đối diện. Cô ngồi ở trong phòng đợi nửa tiếng, cửa phòng đối diện cuối cùng cũng có người đi ra, cô nấp sau ghế sofa, nhìn sang đó.
Người bước ra đầu tiên là người Thiếu tướng kia, theo sau là một người phụ nữ khoảng bốn đến năm mươi tuổi, sau đó là một vài người đàn ông trạc ba bốn mươi tuổi, mặc quần tây bó và áo sơ mi kẻ sọc, cuối cùng là một vài người trẻ tuổi và Lạc Uyên.
Trông Lạc Uyên chẳng ăn khớp gì khi đứng giữa những người giống như cán bộ này.
Tông Ngọc đợi họ đi hết rồi mới đi ra khỏi phòng riêng, vừa mới đi tới đại sảnh thì đυ.ng phải người nhân viên đã tiếp đón cô, cô ấy hỏi: “Bạn của cô tới rồi ạ?”
Tông Ngọc vừa nói vừa đi tới: “Tôi đi đón anh ấy chút.”
Nhân viên phục vụ cảm thấy không ổn, tuy rằng suất ăn đặc biệt còn chưa gọi, nhưng dùng phòng riêng trong một tiếng thì vẫn phải trả phí, cô ấy muốn đi cùng với cô, nhưng vừa muốn đề nghị thì Lạc Uyên đã trở lại.
Tông Ngọc quay người theo bản năng, nhưng Lạc Uyên đã xông về phía cô, cái đầu nhỏ của cô cho dù có ở chỗ nào cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Lạc Uyên nói với nhân viên phục vụ: “Trừ vào thẻ của tôi.”
Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt: “Phòng số 1 ạ? Nhưng tổng giám đốc Sài không phải đang ở bên trong sao…”
Lạc Uyên nói: “Tôi nói là phí phòng mà cô ấy vừa đặt.”
Lúc này nhân viên phục vụ mới kịp phản ứng: “À à, vâng.”
Lạc Uyên nhìn Tông Ngọc, không lên tiếng, Tông Ngọc cũng biết hắn có ý gì, cô không nói gì cả, theo hắn ra khỏi nhà hàng. Mới vừa lên xe, Lạc Uyên giơ tay về phía cô.
Tông Ngọc vô thức rụt cổ lại.
Thế nhưng Lạc Uyên chỉ cầm tờ giấy mà cô đã viết lên, liếc nhìn: “Đi ăn cơm?”
Tông Ngọc gật đầu, nhưng mắt thì nhìn về một chiếc xe hơi ngoài cửa sổ, nhớ kỹ biển số xe.
“Cứ giả ngu đi.”
“Tôi không giả ngu nhé.” Tông Ngọc thu lại tầm mắt, ngụy biện: “Tôi chỉ đi ăn cơm thôi, tôi đến Diệm Thành chưa từng được ăn ở hàng hàng nào lớn như vậy, tôi muốn thử một lần.”
Lạc Uyên hỏi cô: “Cô có tiền à?”
“Anh có.”
“Tiền của tôi thì liên quan gì đến cô?”
Tông Ngọc ‘A’ một tiếng: “Đừng nghĩ tôi không biết Khâu Văn Bác cho anh tiền, hôm đó anh ôm tôi về nhà trong tay còn xách theo một cái túi đen mà. Loại túi đó một là để đựng xác, hai là đựng tiền, anh có thể đưa xác chết về nhà anh không?”
Lạc Uyên cau mày.
“Bởi vì anh đưa tôi đi nên Khâu Văn Bác rất tức giận, cho nên bảo anh buổi tối đến chỗ ông ta một chuyến, anh tìm ông ta xong, không chỉ không bị mất tay thiếu chân mà còn có tiền nữa, anh nói xem tiền này chẳng phải là cho tôi tiêu sao, anh đang lừa kẻ ngốc nào thế?”
Lạc Uyên phát hiện đầu óc con nhóc này xoay chuyển rất nhanh, tốt hơn nhiều so với mấy tên đàn em của hắn, hắn không nói với cô về chuyện này nữa: “Đừng giả vờ nữa, cô vào đó nhìn thấy được gì rồi?”
“Không thấy được gì hết.”
“Vớ vẩn.”
“Anh có thể lịch sự nho nhã một chút không?”
“Nếu cô vẫn không nghe lời như thế này, nhân lúc còn kịp thì mau cút đi!”
Tông Ngọc không nói, cúi đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên rất chán nản, cả người tràn đầy tâm sự, toàn bộ sức sống đã biến mất rồi.
Lạc Uyên không nhìn cô cũng biết là cô đang giả vờ, không muốn phí lời với cô nữa, lái xe trở về nhà, xuống xe cũng không thèm để ý đến cô, đi thẳng lên tầng.
Vào lúc này thì Tông Ngọc không giả vờ nữa, theo sát Lạc Uyên đi lên tầng. Cô sợ lúc Lạc Uyên đi vào nhà rồi sẽ nhốt cô ở bên ngoài, hắn vừa mới mở cửa thì cô liền xông vào nhà ngay, vừa vào đã định đi tìm Bộc Phá, nhưng Bộc Phá đã chờ ở cửa sẵn rồi, lúc nhìn thấy cô tai của nó vểnh lên, vẫy đuôi bằng cả tính mạng, điều khiển cái mông uốn éo liên tục, phát ra âm thanh rầm rì, liên tục nhào lên người Tông Ngọc, còn liếʍ tay cô nữa.
Tông Ngọc ôm cổ nó, vuốt lông sau lưng nó: “Nhớ chị không hả?”
Bộc Phá sủa một tiếng.
Lạc Uyên mất hứng phá vỡ bầu không khí hòa hợp giữa họ: “Về ổ!”
Bộc Phá ngẩng đầu nhìn Lạc Uyên, giữ nguyên dáng vẻ trong ba giây, cuối cũng vẫn quay trở về ổ của nó.
Tông Ngọc không nhịn được, bất bình thay Bộc Phá: “Anh hung dữ cái gì?”
Lạc Uyên đi tới trước bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, nói với Tông Ngọc: “Qua đây!”
Tông Ngọc không qua, cô cảm thấy miệng chó của hắn sắp bắt đầu biểu diễn, chắc chắn chẳng phun được ngà voi rồi: “Anh nói đi, tôi đứng đây cũng nghe được.”
Lạc Uyên ném chìa khóa đang cầm trong tay lên bàn, chìa khóa kim loại va chạm với mặt bàn thủy tinh phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, dọa Tông Ngọc giật nảy người, không đợi Lạc Uyên lặp lại lần nữa, cô chán chường đi qua, ngồi xuống.
Lạc Uyên rất nghiêm túc nói với cô: “Tôi đổi ý rồi, nếu cô muốn ở lại, được thôi, nhưng tôi có điều kiện, tôi chỉ cho cô ba cơ hội, không nghe lời thì lập tức cút đi.”
Tông Ngọc hơi cúi đầu, ánh mắt hướng lên trên, nhìn chằm chằm hắn, không chớp mắt.
Lạc Uyên nói tiếp: “Bây giờ cô đã dùng mất một cơ hội rồi.”
Tông Ngọc không nói lời nào.
“Có hiểu không.”
Tông Ngọc vẫn không nói gì.
“Nói chuyện!”
“Tôi đói.” Tông Ngọc nói.
“Đợi bị đói chết đi!”
Tông Ngọc đi tới ghế sofa ngồi xuống, không muốn nói gì với Lạc Uyên nữa. Người đàn ông này đúng là phiền, lại còn hung dữ, có quá nhiều yêu cầu, Thẩm Kinh Phú còn chẳng cần cô phải nghe lời, hắn dựa vào đâu mà muốn cô nghe lời? Hắn có phải là ba cô đâu chứ.
Lạc Uyên ngồi trước bàn ăn lạnh lẽo hơn mười phút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài.