Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 14

Lạc Uyên đứng ở cửa xe, không đến trước mặt Tông Ngọc, mà chỉ châm một điếu thuốc khác.

Đột nhiên Tông Ngọc cảm thấy hắn không còn giống người rừng nữa mà giống ca sĩ hát nhạc Rock and Roll hơn, chỉ là trước ngực hắn không có ghita điện, nhưng hắn vẫn có thể hát một bài chạm đến lòng người, tựa như nắng nóng và gió lạnh trên cao nguyên Tây Bắc, hòa vào thân thể nhỏ bé của Tông Ngọc.

Cô đi về phía hắn, hỏi: “Anh vẫn muốn đưa tôi trở về sao?”

Lạc Uyên không đáp, bình tĩnh hút xong điếu thuốc, nói: “Vui không?”

Tông Ngọc im lặng.

Lạc Uyên nhìn cô: “Tôi hỏi cô, có thấy vui không?”

Tông Ngọc nhìn hắn chăm chú.

Lạc Uyên giúp cô xử lý tên cặn bả động vào cô, nhưng không có nghĩa là hắn không biết đây đều là trò do Tông Ngọc bày ra: “Từ khi cô ăn mặc như thế này thì cô đã lên kế hoạch sẵn cả rồi, tôi hỏi cô, cô thấy vui lắm ư?”

Tông Ngọc không phủ nhận: “Tôi mặc như ăn mày thì có ngăn được người khác làm bậy không? Đoạn đường này muôn sông nghìn núi, anh giao tôi cho một tên đàn em như thế, tôi có thể bình an vô sự mà trở về Bắc Kinh không?”

Lạc Uyên nghe vậy bèn nổi giận mắng cô: “Nếu cô biết thân biết phận thì những chuyện này sẽ không xảy ra! Là cô không coi trọng mình!”

Tông Ngọc cũng tức giận: “Sao tôi lại không coi trọng? Ba tôi chết năm tôi mười tuổi, mẹ tôi chết năm tôi mười một tuổi, tôi đã giành lấy cơ hội từ hơn bốn mươi người để trở thành học trò cưng của Thẩm Kinh Phú, từ sáng đến tối tôi cực khổ luyện tập cũng chính là vì để cho Thẩm Kinh Phú coi tôi như một thứ quý giá, để ông ấy tình nguyện chiều chuộng tôi, có thế thì tôi mới có thể bàn điều kiện với ông ấy, mới có thể trèo đèo lội suối mà đi tới đây để hỏi anh ba tôi đã chết như thế nào ở trên núi tuyết! Máu trên cột mốc biên giới, xây dựng bia tưởng niệm ông ấy, những chuyện đó tôi có quyền được biết!”

Cơn gió lạnh lẽo khiến gò má cô gái nhỏ trở nên xanh xao nhợt nhạt, môi tím tái, dưỡng khí bị rút đi hết làm cô thở hổn hển chẳng nói nổi hai câu, cờ Lungta trên đầu và làn váy của cô vẫn cứ không ngừng tung bay.

Lạc Uyên nhíu mày, khó mà thốt nên lời.

Tông Ngọc bị thiếu oxy, những vẫn lớn tiếng hét: “Người có du͙© vọиɠ thì mới có điểm yếu, nhưng cả nhà tôi đều chết hết rồi, anh nghĩ xem bọn họ dựa vào đâu mà có thể bắt nạt tôi! Anh dựa vào đâu mà nói tôi không coi trọng chính mình?”

Tông Ngọc thừa nhận là cô tự tay dẫn dắt chuyện này, chỉ vì muốn Lạc Uyên giữ cô lại. Cô còn nói cho Lạc Uyên biết cô rất yêu bản thân mình, cô không có điểm yếu, cho nên cô có thể đánh đâu thắng đó, hai tên cặn bã kia chỉ là công cụ để đưa Lạc Uyên tới đây, bọn chúng hoàn toàn không thể làm hại cô được.

Cô cố gắng như vậy là vì muốn ở lại đây, Lạc Uyên hình như không tìm được lý do để đuổi cô trở về nữa.

Ở một nơi mà lượng oxy chưa đến hai phần ba so với đồng bằng, một khi Tông Ngọc kích động thì bị thiếu oxy ngay, mặt cô đỏ bừng, không chỉ riêng gì ngạt thở mà còn do bị ánh nắng thiêu đốt, đến nỗi vầng trán và hai bên má còn phát sáng.

Lạc Uyên đành thỏa hiệp, lấy bình oxy từ trong xe ra, thay một cái mặt nạ mới, tròng dây chun vào đầu cô: “Tự cầm.”

Tông Ngọc cầm bình oxy, ngửa đầu, nhìn chằm chằm tên đàn ông cao to này.

Lạc Uyên cũng bình tĩnh nhìn cô, nhìn cô đã thấy phiền, hắn chưa từng thấy một đứa nhỏ nào không biết nghe lời như vậy.

Tông Ngọc hít vài hơi oxy, cơn chóng mặt đã thuyên giảm, cũng không còn thở hổn hển nữa, cô tháo mặt nạ ra, hỏi hắn: “Đừng đưa tôi về được không?”

Lạc Uyên không đáp.

Tông Ngọc không hỏi nữa, xoay người, dáng vẻ tức giận vô cùng trẻ con.

Một lát sau, Lạc Uyên hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”

Tông Ngọc quay lại, nhìn hắn, gật đầu.

Lạc Uyên nói tiếp: “Ở đây rất cực khổ.”

“Tôi không sợ.”

“Có thể sẽ chết.”

“Chẳng sao cả.”

Lạc Uyên đau đầu, nhịn lại cảm giác muốn nhéo ấn đường của mình: “Không sợ tôi bán cô? Trông tôi giống người làm ăn lương thiện lắm à?”

Tông Ngọc cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều, sự tươi sáng và hoạt bát của người thiếu nữ vẫn luôn không có bất kỳ giới hạn nào: “Vậy anh nhớ chia cho tôi một nửa giá bán nha.”

Một lúc lâu sau, Lạc Uyên mở cửa xe ghế sau.

Tông Ngọc rất vui, lập tức chui vào.

Lạc Uyên không lên xe vội, giương mắt nhìn về phía bóng núi rõ nét nối liền nhau. Hắn không biết sau này có hối hận về quyết định ngày hôm nay không, nhưng mặc kệ nó, hắn sợ gì chứ.

Tên đàn em vẫn không biết chuyện gì xảy ra, bước lên phía trước hai bước nhưng Lạc Uyên đã lái xe đi mất rồi, anh ta chỉ có thể hét vào đuôi xe: “Anh Lạc! Cô ấy không về Bắc Kinh hả?”

Đáp lại lời anh ta chỉ có một tầng bụi bay.

Tông Ngọc từ ghế sau chui lên ghế phụ, hạ kính xe, bật bluetooth điện thoại kết nối với loa trên chiếc xe tồi tàn của Lạc Uyên, phát một bài hát tên là ‘Cậu bé ơi, đừng khóc’.

Cô nàng còn hát theo, hát đến đoạn ‘cậu bé ơi đừng khóc, đứa trẻ mồ côi của thế giới tươi đẹp này’ thì âm thanh vô cùng lớn.

Lạc Uyên không biết mấy đứa nhỏ bây giờ ăn gì mà già trước tuổi như vậy, lá gan còn lớn đến thế.

Tông Ngọc chợt quay đầu nói với hắn: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Lạc Uyên không để ý đến cô.

Tông Ngọc cũng không truy hỏi, rõ ràng đang rất vui vẻ, cô cởi giày, hai chân đi tất ren màu trắng gác lên hộc đựng đồ của hắn.

Tay phải Lạc Uyên giữ vô lăng, khuỷu tay trái chống lên cửa sổ xe, không nhìn cô, vì mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.

Quay lại Diệm Thành, Lạc Uyên không đưa Tông Ngọc về nhà mà chạy đến trung tâm thương mại trước, dắt cô tới khu thời trang trẻ em, nhờ nhân viên chọn mua cho cô hai bộ quần áo, yêu cầu là màu đen, hoặc là màu xám.

Tông Ngọc quay đầu nhìn hắn, một lúc sau mới nhắc nhở hắn: “Đây là quần áo trẻ em.”

“Ừm.”

“Quần áo trẻ em!”

“Ừm.”

“Hừ.” Tông Ngọc xoay người rời đi, rẽ sang cửa hàng thời trang nữ bên cạnh, chọn mấy cái áo sơ mi trắng và váy sọc ca rô. Thật ra cô không thích kiểu quần áo này, cái váy trên người cũng là lần đầu tiên mặc, nhưng không biết vì sao sau này cô muốn mặc kiểu như vậy nhiều hơn.

Lạc Uyên không cho cô chọn, lấy một bộ đồ thể thao màu đen ném cho cô mặc thử.

Tông Ngọc không thử hắn bắt đầu tỏ ra hung dữ, nhân viên ai cũng thấy sợ, cô bực mình mà mặc vào.

Đợi cô từ phòng thay đồ đi ra, Lạc Uyên đã đem váy và giày da của cô ném đi, còn nói cho cô biết: “Nếu muốn theo tôi, sau này cô chỉ có thể mặc kiểu này.”

Tông Ngọc không phục: “Lý do?”

“Cô nói xem.”

“Cũng đâu thể bởi vì có nhiều người xấu mà không cho tôi mặc quần áo đẹp chứ? Anh thử hỏi cảnh sát ở đồn xem họ có nói như vậy với một cô gái không?”

“Đừng cãi chày cãi cối với tôi. Cô thách thức lương tâm của lũ cặn bã bằng cách bảo vệ lợi ích của một tập thể. Tập thể đó sẽ không đánh giá cao sự hy sinh anh dũng của cô vì đã cho họ biết họ cũng có thể mặc quần áo đẹp giữa một bầy sói. Họ chỉ mắng cô là đồ ngu xuẩn thôi.”

Tông Ngọc không nói gì nữa.

Thực ra cô rất biết điều, rất hiểu lý lẽ, chỉ cần thuyết phục được cô thì cô sẽ nghe lời. Cô đổi lại lấy bộ quần áo thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai đen, mang khẩu trang, khôi phục lại dáng vẻ tầm thường lúc mới tới Diệm Thành.

Từ trung tâm bước ra, Lạc Uyên muốn đưa Tông Ngọc về nhà, đột nhiên có điện thoại tới, đầu dây bên kia rất gấp gáp, hắn đạp chân ga để chuyển hướng, đưa Tông Ngọc cùng tới gặp những người đó.

Xe dừng lại, Tông Ngọc ló đầu nhìn nhà hàng trước mắt, quay đầu lại, Lạc Uyên đúng lúc muốn nói chuyện với cô, cô đã cướp lời trước, muốn làm hắn yên tâm: “Tôi sẽ ở trong xe đợi anh.”

Lạc Uyên gật đầu: “Có việc gì thì gọi cho tôi.”

Tông Ngọc không có số điện thoại của hắn, đang muốn nói gì đó thì hắn đã cầm điện thoại từ tay cô, nhập số mình vào, trả lại điện thoại cho cô: “Đừng chạy lung tung.”

“Ừa.”

“Có thể bảo đảm không?”

“Tôi bảo đảm mà.”

Lạc Uyên hỏi xong liền thấy hối hận, nói nhảm gì đây, lời bảo đảm của cô thì có tác dụng gì đâu.

Hắn cũng không rảnh quan tâm cô, cô đồng ý ở lại, năng lực tự bảo vệ mình cũng phải có, nếu như không có thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Tông Ngọc nhìn Lạc Uyên bước vào nhà hàng, cặp mắt to tròn bắt đầu quan sát xung quanh, nhưng nhà hàng này chắc không phải của Khâu Văn Bác.

Ở Diệm Thành ngoại trừ cửa hàng của Khâu Văn Bác, còn có một nơi có thể tụ tập nhiều xe đắt tiền như vậy sao?

Cô đang nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại vang lên, một số lạ từ Cam Tây, số của cô là số mới, chắc là sẽ không có người gọi quảng cáo, vậy chắc là người quen của cô, khi cô bắt máy liền nghe thấy giọng của Đoạt Cát Tài Nhượng. Suýt chút nữa cô đã quên mất cậu ta rồi.

Đoạt Cát Tài Nhượng rất tủi thân: “Em kéo anh vào danh sách đen.”

“Trước đó tôi đã nhắc anh rồi phải không? Nếu như tiếp tục làm phiền tôi thì tôi sẽ kéo anh vào danh sách đen.”

“Anh chỉ muốn mời em đi ăn cơm thôi mà.”

“Anh mời tôi ăn cơm mà không cần quan tâm tôi có rảnh hay không hả?”

“Vậy hôm nay em có rảnh không?”

“Không rảnh.” Tông Ngọc nói xong cũng nhìn thấy có một chiếc xe lái tới, trên xe có một người trung niên mặc quân phục, đội mũ kê-pi [1], trên bả vai có một ngôi sao. Tông Ngọc không để ý đến việc nói chuyện với Đoạt Cát Tài Nhượng nữa, cô nói một câu qua loa: “Ngày mai tôi tìm anh.”

[1] Mũ kê-pi: Là mũ mà cảnh sát, bộ đội thường đội.

Cúp điện thoại, cô vô thức cúi thấp người nhìn người đàn ông trung niên mặc quân phục thiếu tướng bước vào nhà hàng.

Người của quân khu sao?