Từ Diệm Thành đến Bắc Kinh phải đi bằng đường quốc lộ, mà đường quốc lộ thì phải đi từ Cam Tây, tỉnh Long Môn có dân cư thưa thớt, những khe suối trong ngành du lịch cũng không được phát triển, cho nên đoạn đường này có rất ít người qua lại, phần lớn thời gian đều chỉ có bóng xe của Tông Ngọc và tên đàn em này.
Tông Ngọc nhìn những ngọn núi trơ trụi ngoài cửa sổ, hỏi: “Anh có thường lái xe đi qua đường này không?”
“Ngày nào cũng đi.” Đàn em vốn dĩ vẫn muốn nói với cô về mấy chuyện trên con đường này, nhưng nghĩ đến lời dặn của Lạc Uyên, anh ta đành ngậm miệng lại.
Tông Ngọc có rất nhiều câu muốn hỏi: “Anh là người Mông Cổ sao?”
Lưu manh rất kinh ngạc: “Sao cô biết?”
Tông Ngọc cười: “Tôi nói anh nghe làm sao tôi biết thì anh cũng phải nói tôi nghe bên cạnh Lạc Uyên có người phụ nữ nào không.”
Đàn em nhíu mày, mở miệng mấy lần, nhưng không nói được gì.
“Khó nói lắm à?”
“Chuyện của anh Lạc tôi không biết.”
Tông Ngọc hỏi tiếp: “Vậy anh có không?”
Đàn em sống ở khu Đường Hoa rất nhiều năm, thường nghe thấy chuyện làm ăn của Khâu Văn Bác nên cũng bị ảnh hưởng, chuyện đàn bà con gái khi anh ta mười mấy tuổi đã hiểu rõ lắm rồi: “Tôi thì chắc chắn là có rồi.”
“Thật à? Thế bạn gái anh có đẹp không?”
“Đẹp hay không thì không biết, nhưng cô ấy ở trường học cũng nổi tiếng lắm.”
“Vẫn còn là học sinh sao?”
Đàn em rất thích đề tài này, Tông Ngọc đã khơi gợi lên ham muốn dốc bầu tâm sự của anh ta, chẳng mấy chốc mà đã quẳng lời căn dặn của Lạc Uyên ra sau đầu: “Anh em chúng tôi đều tìm con gái ở trường dạy nghề với cô giáo mầm non, họ rất bạo, có mấy người còn sống thoáng hơn chị cả của Nghê Nguyệt nữa.”
“Sao lại không tìm người ở trường cấp ba?”
“Cấp ba quản nghiêm lắm, không được mang điện thoại vào lớp học, yêu đương cái gì mà hai tuần chỉ được gặp nhau một lát, có gì thú vị đâu.”
“Bạn gái anh thoáng lắm hả?”
“Cũng được.”
Xe lái vào khe suối, độ cao so với mực nước biển giảm xuống một chút, ngay khúc cua gặp phải một chiếc ô tô đang gặp trục trặc, biển tam giác phản quang cảnh báo và linh kiện vỡ nát trên mặt đất đã thu hút sự chú ý của Tông Ngọc.
Đàn em nói: “Thế này chắc là tai nạn xe rồi.”
“Anh từng bị tai nạn xe chưa?”
“Hồi mới bắt đầu lái xe đã từng bị rồi.”
“Lúc gặp tai nạn anh có sợ không?”
“Cũng bình thường, lúc đó anh Lạc tới đón tôi, có anh Lạc ở đây tôi sẽ không sợ.”
“Nếu Lạc Uyên và bạn gái anh chỉ có thể chọn một người, thế anh sẽ chọn ai?”
Đàn em sờ gáy, dường như rất khó lựa chọn: “Đàn ông thì phải nên có nghĩa khí, nhưng bạn gái mà bị mình vứt bỏ hình như cũng hơi đáng thương nhỉ.”
Tông Ngọc không hỏi nữa, nói: “Dừng ở trạm nghỉ phía trước đi, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Ừ, được.”
*
Lạc Uyên đến Bảo Quận, lật lại mấy món nợ, giao đám cờ bạc đến ngày trả nợ cho đàn em để họ dẫn người đi lấy tiền, sau đó đến Nghê Nguyệt.
Buổi sáng Nghê Nguyệt không mở cửa, tối hôm qua chị Cửu cũng không đi, dậy sớm triệu tập các cô gái mới tới đến đại sảnh hội họp huấn luyện.
Có người tò mò tại sao bán hoa mà cũng phải huấn luyện, thực ra vào ngành nhiều năm, thỉnh thoảng cũng phải huấn luyện, nói là huấn luyện, cùng lắm là cổ vũ tiếp sức thôi, nếu không sẽ rất dễ phát điên.
Khi va chạm với nhiều đàn ông hơn, bị ngược đãi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều hơn, họ có thể dễ dàng nhìn thấu nhân gian, tuy trình độ văn hóa không cao, nhưng họ vẫn sẽ dùng cách của mình để buồn trời thương người, xót xa cho số phận nghiệt ngã của mình.
Nếu thỉnh thoảng không khai sáng cho họ, tiêm máu gà [1] cho họ, chắc chắn hết thảy sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
[1] Tiêm máu gà: Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy. (Nguồn: CCD – Bạch Ngọc Sách)
Lạc Uyên vừa bước vào cửa thì giọng nói của chị Cửu cao hơn, Lạc Uyên đi tới trước quầy lễ tân, hỏi về doanh thu tối hôm qua, lễ tân nói ngắn gọn hai câu, lặng lẽ liếc nhìn chị Cửu, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua chị Cửu lại tiếp khách nữa.”
Lạc Uyên thờ ơ không chút động lòng, xem xong sổ kế toán rồi đi lên tầng.
Chị Cửu đang nói chuyện, ánh mắt nhìn theo Lạc Uyên, mấy cô gái mới đến không biết kế tiếp phải đối mặt với chuyện gì, chỉ cảm thấy bầu không khí hiện tại ở Nghê Nguyệt rất tốt, to gan hỏi chị Cửu: “Chị Cửu thích anh Lạc sao?”
Chị Cửu thu hồi tầm mắt, mỉm cười: “Rõ ràng đến vậy à?”
Mấy cô gái nhìn nhau rồi nhún vai, cười: “Rõ lắm, nhưng mà bọn em không biết chị Cửu thích anh Lạc ở điểm gì thôi, nhìn anh ta hung dữ quá, cảm giác không khí bên cạnh anh ta lúc nào cũng lạnh lẽo, hơn nữa hôm qua anh ta cũng mặc bộ đồ này, tóc thì dài, râu cũng không thèm cạo luôn.”
Về chuyện quần áo thì chị Cửu biết không phải là hắn không thay, mà là hắn có hơn chục bộ quần áo giống nhau.
Chị Cửu không nhịn được cười, Lạc Uyên đã cố gắng một cách xuất sắc trong việc khiến phụ nữ tránh xa hắn ra, đám phụ nữ ở Nghê Nguyệt không một ai dám tiếp cận thân thiết với hắn.
Nghĩ đến đây, nụ cười của chị Cửu dần dần biết mất, vậy tại sao hắn lại để cho con nhỏ Tông Ngọc kia đến gần?
Chị Cửu thuận theo họ mở ra một bầu không khí thoải mái, sau đó mới nói về chuyện Nghê Nguyệt.
Sau khi Lạc Uyên lên tầng, bóng người trên sofa trong sảnh tối chợt động đậy, hắn ngẩn ngơ nhớ tới tối hôm qua từ phòng ngủ đi ra, Tông Ngọc cũng đã ngồi trên ghế sofa.
Hắn ngồi trước bàn mạt chược nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có việc, tối hôm qua đã không ngủ rồi, tinh lực không đủ.
Bóng người trên ghế sofa bất chợt nhẹ giọng nói: “Anh Lạc.”
Lạc Uyên không quan tâm.
Bóng đen ngồi khoảng nửa phút, hình như không ngồi yên được, đứng dậy vội vã chạy đi.
Phản ứng của Lạc Uyên rất bình thản, mấy người ở đây ai cũng sợ hắn, không muốn ở chung một phòng với hắn, không chạy đi mới là chuyện lạ.
Nhưng hình như Tông Ngọc không hề sợ hắn, tuy vóc dáng cô không cao, nhưng lá gan lại không hề nhỏ, khắp người lộ ra sự vô tri bạo dạn, nhưng từng lời nói của cô đều rất có lý, đầu óc cũng rất nhanh nhạy, vốn không phải là dáng dấp vô tri thường thấy.
Bây giờ chắc cô đã đến Khương Thố rồi, vượt qua hòn núi nữa sẽ đến sát biên giới thành phố Cam Tây.
Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, là tên đàn em chịu trách nhiệm đưa Tông Ngọc trở về, hắn có linh cảm không lành, vừa bắt máy đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng lo lắng: “Anh Lạc! Xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Uyên tắt máy chạy ra ngoài, tựa như một cơn gió thoảng qua khiến cho mọi người ở Nghê Nguyệt mù mịt không hiểu chuyện gì.
Đã hai ngày liên tiếp chị Cửu nhìn thấy sự khác thường của Lạc Uyên, oán giận khắc sâu trong lòng từng chút một. Nhưng dù sao chị ta vẫn phải giữ mặt mũi của một người làm má mì nên không biểu hiện ra bên ngoài, sắc mặt ung dung phát cho mấy cô gái mỗi người một thỏi son rẻ tiền.
Chỉ còn lại một thỏi, vốn dĩ là chuẩn bị cho Tông Ngọc, không ngờ là còn chưa đưa được, có điều không sao cả, chỉ là tạm thời chưa đưa được mà thôi, chỉ cần Tông Ngọc vẫn còn đang ở trên con phố này thì sớm muộn gì cũng có thể đưa đến tận tay.
*
Lạc Uyên chạy với tốc độ 160 km/h, trước buổi trưa thì đã đến trạm nghỉ của tên đàn em và Tông Ngọc.
Hắn xuống xe, đạp lên mấy hố đá vụn, lao vào một cửa hàng nhỏ ở trạm nghỉ, vén tấm rèm nhựa lên, đập vào mắt hắn là hình ảnh Tông Ngọc đang nhắm hai mắt nằm cuộn tròn trên ghế đôi, cánh tay và bắp chân đều bị thương, môi tái nhợt, khóe mắt cũng có một vết xước nhỏ đã đóng vảy, khiến cho người ta cảm thấy lo lắng.
Tên đàn em đứng ở một bên há miệng run rẩy, mặt cũng trắng bệch.
Lạc Uyên đi tới trước mặt Tông Ngọc, ngồi xuống, còn chưa nói gì thì Tông Ngọc đã mở mắt ra, nhìn thấy hắn, môi cong lên, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, bò lên ôm cổ hắn, khóc hu hu ngay tại chỗ.
Lạc Uyên không nhúc nhích, để mặc cho cô ôm, lòng hắn rối loạn, trong đó cảm xúc mãnh liệt nhất chính là áy náy.
Tông Ngọc vừa khóc, vết thương nhỏ ở khóe mắt lại bắt đầu chảy máu, khiến cô nàng đau đến mức phải kêu lên một tiếng, Lạc Uyên kéo cánh tay từ trên cổ mình xuống, quát cô: “Đừng khóc nữa!”
Tông Ngọc càng khóc lớn hơn.
Lạc Uyên hết cách, giọng nói mềm đi: “Khóc thì sẽ hết đau à?”
Giọng điệu của Tông Ngọc tràn đầy oan ức và oán giận: “Đau chết thì chôn!”
Lạc Uyên cũng nói theo: “Ừ. Đau chết thì chôn!”
Dù nói thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn dùng khăn giấy tiệt trùng lau khóe mắt cô, cô phản kháng khăng khăng không cho hắn chạm vào, hắn bèn giữ chặt hai cánh tay cô, nghiêm túc khử trùng cho cô.
Tính tình nóng nảy của Tông Ngọc lập tức bùng phát, cô không còn cảm thấy tủi thân với Lạc Uyên nữa, nhếch môi lườm hắn, giống như kẻ thù vậy.
Lạc Uyên nhìn cô đã đỡ đi nhiều rồi, đứng lên, hỏi tên đàn em kia: “Xảy ra chuyện gì?”
Đàn em không dám nói, sợ Lạc Uyên mắng.
Cuối cùng vẫn là bà chủ cửa hàng nói cho hắn biết: “Cô gái này xinh quá, lúc đi vệ sinh bị hai tên ở vùng khác đi theo, may mà giọng hét của cô bé rất lớn, chúng tôi vừa nghe thấy đã chạy đến, nhưng chưa xảy ra chuyện gì, cô gái nhỏ này hình như bị dọa rồi, lại còn thiếu oxy…”
Nghe đến đó, sắc mặt Lạc Uyên đã cực kỳ khó coi, thanh âm lạnh lẽo thấu xương tựa như thạch nhũ băng trên vách núi tuyết: “Đám người đó đâu rồi?”
“Chúng tôi không chặn họ lại được…”
“Đi từ hướng nào?”
Bà chủ và người trong cửa hàng nhìn nhau, trưng ra dáng vẻ không muốn tự chuốc lấy phiền phức.
Lạc Uyên lặp lại một lần nữa, giọng điệu không cho phép đối phương từ chối: “Đi, từ, hướng, nào?”
Bà chủ không dám giấu giếm: “Hướng Khương Thố…”
“Lái xe gì?”
“Màu trắng, Toyota Vellfire, biển số xe thì tên nhóc kia đã chụp lại rồi.” Bà chủ chỉ chỉ tên đàn em.
Lạc Uyên quay đầu đi ra ngoài, nói với đàn em: “Gửi ảnh cho tao, mày ở đây trông chừng nó.”
Đàn em phản ứng chậm đáp lại một tiếng, nhìn Lạc Uyên lái xe đi, vội vàng gửi ảnh cho hắn.
Lạc Uyên vừa lái xe vừa rút gậy sắt dưới ghế phụ ra.
Hắn lái xe rất nhanh, vốn tưởng còn phải đến đồn cảnh sát Khương Thố để nhờ người kiểm ra camera giám sát giao thông, nhưng không ngờ là chiếc Toyota Vellfire kia đang lảo đảo trên đường, không có chút gấp gáp nào, còn chưa chạy tới huyện Khương Thố, vừa hay bớt để cho hắn mò kim đáy biển.
Hắn đạp chân ga, lướt qua chiếc xe kia, đánh lái tới phía trước, chắn ngang nó.
Chiếc Toyota thắng gấp cọ xát với mặt đất, trượt đến cách cửa xe Lạc Uyên khoảng 30cm phát ra tiếng ma sát chói tai, lúc này mới miễn cưỡng dừng xe lại. Người trong xe từ cửa kính thò nửa người ra ngoài, mắng: “Con mẹ nó mày muốn chết hả?!”
Lạc Uyên cầm theo gậy sắt từ trên xe bước xuống, trong lúc tên đàn ông ngồi ở ghế lái còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã vòng tay ghìm chặt cổ của tên đó, kéo tên đó ra ngoài từ cửa kính xe chật hẹp, nhắm vào huyệt thái dương vung một gậy, ầm một tiếng, đầu của tên đó đập vào cửa xe Toyota, máu từ trên xe chảy xuống.
Tên đàn ông ngồi ở ghế phụ sợ đến mức không dám cử động.
Lạc Uyên cũng không chịu buông tha gã, đi tới, mở cửa xe kéo gã xuống, trong một khắc bị tóm cổ đó gã cũng đã tè ra quần rồi, hai chân bủn rủn không còn chút sức lực nào, giống như một người không xương vậy.
Lạc Uyên bóp mặt gã, nghĩ đến có lẽ vừa rồi gã đã chặn Tông Ngọc ở cửa phòng vệ sinh rồi cười một cách đê tiện thì chỉ muốn xé nát cái miệng này của gã. Lạc Uyên đúng là làm như vậy thật, hai tay chụp lấy hàm trên và hàm dưới của gã kéo mạnh, kéo cho đến khi gã đau đớn gào lên, hai tay cào bới tay của Lạc Uyên, hai chân đứng trên mặt đất đạp đá lung tung.
Ngọn núi trơ trụi, con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô tình cờ chạy ngang qua, tài xế chỉ hạ kính xe liếc nhìn cảnh tượng giữa đường, không dừng lại, không khuyên can.
Lạc Uyên kéo cho đến khi khóe miệng gã bắt đầu chảy máu rồi mới ném gã vào cửa xe, phủi tay nhặt gậy sắt lên, bắt bọn chúng dùng quần áo lau sạch vết máu trên gậy sắt rồi mới lái xe trở về trạm nghỉ.
Trên đường trở về, hắn không lái nhanh như lúc nãy nữa, hắn hạ kính xe, châm một điếu thuốc, vốn tưởng rằng mình sẽ có cách gì đó, nhưng trong lòng lại giống như con đường này vậy, hoàn toàn trống rỗng.
Hắn hút thuốc xong, vừa lúc về đến trạm dừng chân.
Tông Ngọc và tên đàn em kia đang đứng trên sườn núi nhìn Lạc Uyên lái xe đến trước mặt, hắn từ trên xe bước xuống, gió thổi làm rối tung kiểu tóc người rừng của hắn, làm lộ ra đôi mắt và lông mày của hắn, đến bây giờ Tông Ngọc mới biết được, hắn muốn che khuất đôi mắt kia không phải là vì nó không đẹp, mà là vì quá đẹp.