Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 12

Tông Ngọc cho rằng hai chữ ‘Trần Ký’ là nhược điểm của Lạc Uyên, trông cô đắc ý như vậy, chỉ hận đuôi mắt không thể cong đến tận thái dương, nhưng Lạc Uyên chỉ đổ đầy rượu, nâng ly: “Sáng sớm ngày mai, bảy giờ đi.”

Nụ cười của Tông Ngọc đông cứng lại: “Anh không sợ?”

Lạc Uyên quay đầu nhìn cô, khoảng cách khuôn mặt giữa hai người chỉ bằng hai nắm tay: “Cứ thử đi.”

Tóc mai và tóc trước trán của Lạc Uyên rất dài, tuy thoạt nhìn có vẻ giống Nhật Bản, nhưng bởi vì che khuất gần hết cả khuôn mặt và mắt, râu trên môi và cằm lại nối thành một vùng khiến cho hắn trông giống người rừng hơn là giống Kimura Takuya [1].

[1] Kimura Takuya: Kimura Takuya là một nam diễn viên, ca sĩ và người dẫn phát thanh người Nhật Bản. (Wikipedia.org)

Ngày nào Tông Ngọc cũng hát hí khúc với mấy nam diễn viên đẹp trai, Lạc Uyên ba mươi tuổi hoang dã như vậy không hợp với gu thẩm mỹ của cô, nói chuyện lại không êm tai, những người lang thang nhếch nhác ở lối vào của tàu điện ngầm Trình An Môn nhìn còn đẹp mắt hơn hắn nhiều.

Đặc biệt là hắn còn nói chuyện đáng ghét như thế, trong một khoảnh khắc nào đó Tông Ngọc cảm thấy rằng cô thà nghe mấy lời rỗng tuếch của Lữ Ba nói với cô còn hơn.

Hắn dám bảo cô cứ thử đi, có nghĩa là hắn không sợ.

Tông Ngọc không nói chuyện với hắn nữa, quay mặt về hướng gió.

Chớp mắt đã đến mười giờ rưỡi, gió đêm thổi vù vù ở huyện thành nhỏ trên cao nguyên, Tông Ngọc lại tự tìm chỗ chết quay đầu đối mặt với nguồn gió, trải qua mấy ngày này, cuối cùng cô cũng có cảm giác thiếu oxy, cả người cong lại nằm sấp trên mặt bàn.

Lạc Uyên thấy cô không thoải mái, uống xong phần rượu cuối cùng, một tay túm lấy eo của cô ném vào ghế sau.

Hắn không vội lái xe, hạ kính xuống châm một điếu thuốc.

Tông Ngọc ngồi cuộn tròn ở ghế sau, khuôn mặt vốn trắng bệch nay đã đỏ bừng, khẩu trang ướt đẫm, mái tóc cũng bị mồ hôi làm ướt thành từng lọn.

Lạc Uyên hút thuốc xong, kéo kính xe lên, lấy hộp thuốc Cao Nguyên An [2] từ trong hộc đồ ra, ném về phía cô, vặn nắp chai nước đưa cho cô.

[2] Cao Nguyên An: Thuốc chống sốc độ cao.

Tông Ngọc không uống nước của hắn, bóc lớp bọc ngoài lấy hai viên thuốc ra bỏ vào miệng, thay đổi tư thế, nhắm chặt mắt lại.

Có một bóng dáng xinh đẹp đứng ở cửa sổ tầng ba của Nghê Nguyệt, tóc buông xõa, mặc váy ngủ tơ tằm, tay kẹp một điếu thuốc, hơn ba mươi tuổi, trên thì không thua kém phụ nữ trung niên vẫn còn mang theo nét quyến rũ, dưới thì không thua kém sự non nớt của một cô gái đang trong thời kỳ trưởng thành, người phụ nữ đứng đó nghênh đón ánh trăng, ai không biết còn tưởng rằng khung cảnh này là phim điện ảnh của Vương Gia Vệ.

Chị ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên cạnh quán xương ống nướng đối diện với Nghê Nguyệt, đã nửa tiếng kể từ lúc Lạc Uyên ôm eo Tông Ngọc bước vào xe, chị ta không biết họ đang làm gì, nhưng nửa tiếng, dường như đã đủ thời gian để làm được mọi thứ rồi.

Trên ghế sofa phía sau chị ta có một tên đàn ông bụng bự, mông trần trụi, mới vừa trải qua một đêm với chị ta, gã cảm thấy rất hài lòng.

Đó là chị Cửu, rất nhiều năm rồi không tiếp khách, khách quen ở Nghê Nguyệt còn cho rằng chị ta đã tự niêm phong chính mình, không cho ai khác chạm vào, không ngờ tối nay lại chọn một ông chủ rồi đưa lên tầng ba.

Ông chủ kia không thèm để tâm chị ta tại sao lại thay đổi chủ ý, chỉ quan tâm: “Ngày mai anh đến được không?”

Chị Cửu không quay đầu: “Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói.”

Ông chủ mặc quần vào, đi tới, ôm chị Cửu từ phía sau, lòng bàn tay thô ráp chai sần của ông ta vuốt ve bắp đùi chị Cửu, lần mò tìm ra qυầи ɭóŧ, nhét hai mươi nghìn tệ vào dây chun qυầи ɭóŧ của chị ta: “Vẫn là em có hương vị nhất.”

Ông chủ nói xong còn véo vào mông chị ta một cái, cầm ví da rời đi.

Ánh mắt của chị Cửu cứ luôn nhìn chằm chằm vào xe của Lạc Uyên, hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng lái xe rời đi. Hơn một tiếng? Chị ta cùng ông chủ kia chỉ mười phút đã làm hai hiệp rồi, Lạc Uyên có hơn một tiếng, vậy đã làm được mấy lần rồi?

Chị ta dập tắt thuốc, sự tà ác như cỏ dại mọc điên cuồng trong lòng, chị ta vốn dĩ đã phong ấn trái tim mình, nhưng Lạc Uyên lại xuất hiện, ở một nơi tầm thường như vậy, hắn mang lại cho chị ta cảm giác rất khác biệt, làm dấy lên từng đợt sóng biển cao ngất trong lòng chị ta, rồi lại ung dung thản nhiên mà rút lui, dựa vào cái gì?

Hắn không thể như vậy được.

*

Khi Lạc Uyên lái xe về nhà, Tông Ngọc đã ngủ thϊếp đi, cô không hề có chút đề phòng nào, nét thông minh lanh lợi thường ngày đã biến mất.

Hắn ôm cô ra ngoài, lên tầng, khi tới cửa giơ chân đỡ cô lên, một tay cầm chìa khóa mở cửa.

Lúc này Tông Ngọc đã tỉnh ngủ, mở mắt liếc nhìn hắn nhưng không có phản ứng gì khác, rồi lại nhắm mắt vùi vào lòng hắn, giống như để đáp lại nghi hoặc vừa nãy của hắn, không phải là cô không đề phòng, mà là ở nơi này, cô đã hoàn toàn đặt sự tin tưởng vào hắn.

Lạc Uyên ôm cô vào cửa, nhìn thấy ghế sofa thì hơi do dự, nhớ tới cô nói muốn ngủ trên giường, nhưng sau đó hắn vẫn đặt cô nằm lên ghế sofa.

Bộc Phá đi tới, nhìn Tông Ngọc nằm trên sofa, nó ngẩng đầu nhìn Lạc Uyên.

Lạc Uyên nói với nó: “Ngày mai tiễn đi rồi.”

Bộc Phá nghiêng đầu vểnh tai lên, không hiểu lắm.

Lạc Uyên biết Bộc Phá nghĩ rằng Tông Ngọc là bạn của hắn, dù sao hắn cũng chưa từng đưa người khác về nhà, nhưng hắn không thể cho nó hy vọng, nó rất thông minh, nếu như thất vọng rồi sẽ không dám đặt lòng tin vào hắn nữa.

Một lát sau, Bộc Phá dường như đã hiểu ra, ỉu xìu cúi đầu quay về ổ chó của mình.

Tắm rửa xong, Lạc Uyên nằm trên giường, nhắm mắt lại, tất cả hình ảnh hiện lên đều là tuyến biên phòng, cột mốc biên giới, trạm gác, núi tuyết, đường núi ngoằn ngoèo, Cừu Bharal trong doanh trại, chú chó chăn cừu Đức và những lúc vận chuyển vật tư mỗi tuần một lần, kề vai sát cánh chống lại các tổ chức công khai vượt biên trái phép, còn có những giọt mồ hôi nóng hổi nhỏ giọt của hắn và đồng đội ngày nào cũng vác vũ khí trên cánh tay trần đi suốt năm cây số.

Khi đó, tên của hắn là Trần Ký.

Hắn ngủ không được, thức dậy, muốn uống chút rượu, từ phòng ngủ bước ra đã nhìn thấy Tông Ngọc đang ngồi ngây người trên ghế sofa, nếu không nhờ có đèn sáng, hắn nhìn thấy một cục đen thui thế kia còn tưởng là ma.

Hắn không nói chuyện với cô, chỉ uống một chút nước rồi quay về phòng ngủ.

Tông Ngọc đang suy nghĩ làm sao để ở lại, nhưng mà chăn của Trần Ký có mùi bột giặt quá nồng, cô nghĩ tới nghĩ lui lại bắt đầu nghĩ, tại sao hắn lại không mua loại nước giặt để dùng.

Nghĩ một mạch đến sáng hôm sau, trong khu dân cư đã bắt đầu náo nhiệt, Tông Ngọc tắm rửa sạch sẽ, lấy một bộ quần áo từ trong túi ra mặc vào, mang tất và giày, tết tóc thành hai bím bọ cạp xinh xắn.

Lạc Uyên tỉnh lại nhìn thấy Tông Ngọc đã thu dọn đồ đạc, cô mặc một chiếc váy và mang một đôi tất trắng cổ cao, phía trên đôi giày da lộ ra nhiều lớp ren trắng.

Hắn không cho rằng cô đã nghĩ thông suốt, nhưng vẫn nói: “Đừng giở trò, chút nữa sẽ có người đến đón cô.”

Tông Ngọc không để ý đến hắn, ngồi xuống xoa đầu Bộc Phá.

Lạc Uyên xuống tầng mua đồ ăn sáng, để lên bàn: “Lại đây ăn.”

Tông Ngọc không ăn, chỉ chơi đùa với Bộc Phá.

Lạc Uyên cũng chẳng rảnh mà nuông chiều cô, thích thì ăn, không thì thôi.

Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại của Lạc Uyên vang lên, hắn chỉ nói hai câu, sau đó cầm lấy túi của Tông Ngọc: “Đi thôi.”

Tông Ngọc vẫy tay nói tạm biệt với Bộc Phá, theo Lạc Uyên xuống tầng, một chiếc Buick GL8 đã đậu ở lối vào của tòa nhà.

Kính xe được hạ xuống, người ngồi ở ghế lái gật đầu với Lạc Uyên: “Anh Lạc.”

Lạc Uyên ném túi cho Tông Ngọc: “Đến nơi an toàn.”

“Anh yên tâm đi mà, em bảo đảm sẽ đến nơi an toàn.”

Lạc Uyên mở cửa ghế sau, quay đầu nói với Tông Ngọc: “Lên xe.”

Tông Ngọc bước ra từ phía sau Lạc Uyên, tên đàn em chợt sững sờ, đúng là một cô gái xinh đẹp, ăn mặc giống như búp bê vậy, nhất là gương mặt trắng nõn kia, người trên cao nguyên này quanh năm tắm dưới ánh nắng mặt trời, mặt sẽ không trắng được như thế.

Lạc Uyên thoáng nhìn thấy ánh mắt trắng trợn của cậu ta, vỗ vào gáy cậu ta: “Nhìn gì?”

Tên đàn em rụt cổ, thu tầm mắt lại, không dám nhìn bậy bạ nữa.

Tông Ngọc lên xe, khi Lạc Uyên đưa tay định đóng cửa, cô đã nhanh tay đóng trước.

Lạc Uyên gõ kính xe.

Tông Ngọc hạ kính xuống, vẻ mặt không bình tĩnh: “Gì vậy?”

Lạc Uyên đưa thuốc Cao Nguyên An và bình oxy cho cô, còn có một túi nhựa, trong túi có mười nghìn tệ.

Tông Ngọc bực mình nhận lấy, vứt ở bên cạnh: “Còn chuyện gì không?”

Lạc Uyên muốn dặn dò cô nên ngoan ngoãn một chút, nhưng nghĩ lại có nói câu này cũng vô dụng, quyết định không nói nữa.

Tông Ngọc nhìn hắn không còn chuyện gì nữa, kéo kính xe lên.

Đàn em chuẩn bị lái xe, chào hỏi Lạc Uyên: “Vậy em đi trước nhé anh Lạc?”

“Ừ.”

Đàn em khởi động xe, Lạc Uyên nói: “Trên đường đi đừng để ý tới nó.”

Lưu manh gật đầu: “Được.”

“Đừng tin bất kỳ điều gì mà nó nói.”

“Được.”

Lạc Uyên không nghĩ ra được gì khác nữa: “Chỉ thế thôi.”

“Anh yên tâm, cũng có phải lần đầu em đưa người ta đi đâu, em có kinh nghiệm mà.”

Lạc Uyên không nói nữa, mắt dõi thấy bóng xe biến mất, một lúc sau mới quay trở lại.

Về đến nhà, Bộc Phá ngồi ở trước cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài.

Lạc Uyên cầm chìa khóa xe và cái túi đen mà Khâu Văn Bác đưa cho hắn, lại đi ra ngoài.

Hắn đem ba trăm nghìn trong túi chuyển vào thẻ trước rồi sau đó mới đến quán trà tìm lão Kim.

Lão Kim biết trước hắn sẽ đến, còn rót cho hắn một tách trà.

Lạc Uyên không đợi mời, ngồi xuống, tháo găng tay ra rồi vứt trên bàn trà của lão Kim, ngẩng đầu nhìn gương mặt cố làm ra vẻ được che giấu dưới cặp kính kia.

Lão Kim cười híp mắt: “Anh Lạc.”

Lạc Uyên cũng không vòng vo với lão: “Anh Kim sống thoải mái ở khu Đường Hoa nhiều năm như vậy, đâu thể nào không biết tại sao nhỉ?”

“Sao mà không biết được chứ.”

“Thế thì sao ông lại cướp được tiền từ trên đầu Nghê Nguyệt vậy?”

“Tôi nói với anh Lạc thế này, buôn bán chẳng phải có mua thì mới có bán sao? Anh em Tây Tạng thích mấy em gái ở tiệm làm tóc cũng là lỗi của các cô ấy sao? Chất lượng Nghê Nguyệt càng ngày càng tệ, chỗ anh canh giữ mà anh cũng không biết sao?” Mấy lời cuối cùng của lão Kim không hề nể tình: “Nhưng tôi cảm thấy thứ mà chúng tôi cần nói không phải là vấn đề này, mà là chuyện anh Khâu để con chó mà ông ấy nuôi đến đây nhe răng trợn mắt phá hủy giao tình của hai chúng tôi, trách nhiệm này ai phụ trách đây.”

Lạc Uyên cười, không quan tâm việc mình bị gọi cho là chó, hắn vốn dĩ là một con chó mà, “Anh Kim ở phòng trà thoải mái quen rồi, sao lại quên mất đạo lý ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ rồi?”

Nét mặt ung dung của lão Kim đã bị xé toạc bởi dăm ba câu này của Lạc Uyên, lão mỉm cười theo hắn.

Lạc Uyên đứng dậy, cầm găng tay lên: “Chúng tôi đến đây không phải để nhận lỗi với ông, mà là để nói cho ông biết, mặc kệ ông và Nghê Nguyệt có căng thẳng đến mấy, trước hết phải mang tâm tư này của ông sắp xếp lại cho ngay ngắn. Nếu biết thu tay lại kịp thời thì vẫn còn làm hàng xóm đươc, nếu u mê không tỉnh thì hơi khó, ông muốn làm đối thủ thì cũng quá sức rồi đấy.”

Hắn chống tay lên bàn trà, dùng găng tay vỗ vào mặt lão Kim, không hề nể mặt: “Hiểu chưa? Anh Kim?”

Lão Kim nhếch môi, không đáp.

Lạc Uyên đứng thẳng lên: “Còn nữa, tôi đã đưa cô gái Bắc Kinh mà ông mang đi bán quay về rồi.”

Thứ khác chưa nói, nhưng lão Kim đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Uyên rời đi rất lâu, lão Kim mới tựa lưng vào ghế, một lát sau mới gọi cho Lữ Ba, lão không biết phải nói gì, nhưng Lữ Ba đã nói trước: “Thằng nhóc Đoạt Cát Tài Nhượng nói nó đã thả Tông Ngọc đi rồi, nhưng Tông Ngọc kéo nó vào danh sách đen, nó hỏi em số điện thoại của Tông Ngọc.”

“Mày cho rồi à?”

“Cho rồi, điều chúng ta cần lo bây giờ là con nhỏ Tông Ngọc ấy có khi nào đi báo cảnh sát không?”

“Chắc là sẽ không đâu.”

“Hả?”

“Lạc Uyên đưa nó đi rồi.”

“Ai?”

“Lạc Uyên.”

“Con nhỏ đó và Lạc Uyên có quan hệ gì?” Lữ Ba hỏi xong chợt nhớ tới Tông Ngọc từng hỏi thăm anh ta những chuyện kia, cô đúng thật đã hỏi rất nhiều vấn đề liên quan tới Lạc Uyên.

Khóe mắt của anh ta bất giác co giật, bắt đầu cảm thấy chuyện ba cô chết là chuyện vô căn cứ. Con nhỏ bịp bợm này, trong miệng không có câu nào là lời nói thật.

Lão Kim thay đổi thái độ ban đầu: “Về sau loại người không rõ lai lịch này chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, con chó điên Lạc Uyên ỷ vào chỗ dựa là Khâu Văn Bác nên muốn cắn ai là cắn, con mẹ nó tao bị thiệt thòi cũng không biết tìm nơi nào để giải oan ức đây.”

“Hắn đến tìm anh rồi hả?”

Lão Kim không nói: “Tao phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã.”

Lão vẫn luôn sống hòa bình với Khâu Văn Bác, dần dần khiến lão sinh ra ảo giác lão và Khâu Văn Bác có địa vị ngang bằng nhau, lão cho rằng, cứ xem như thực lực của hai người có khoảng cách, nhưng Khâu Văn Bác để cho lão ở khu Đường Hoa nhiều năm như vậy, ít nhất cũng nói lên được ở trong mắt Khâu Văn Bác thì lão cũng là một nhân vật có trọng lượng, không nghĩ tới Khâu Văn Bác lại bắt một con chó đến đây để đánh đuổi lão.

Lão không sợ lấy đá chọi với đá, chỉ sợ một khi đã đυ.ng vào, lão không thể sánh bằng bọn họ là sự thật không thể dối gạt được, đến lúc đó lão làm gì còn mặt mũi mà tiếp tục lăn lộn trên con phố này?

Nước cờ mạo hiểm dùng tiệm làm tóc đấu với Nghê Nguyệt đã thua rồi, lão quyết định đợi tình hình có chuyển biến tốt, chờ đợi cơ hội để chống trả.

“Ừm.” Giọng nói của Lữ Ba bỗng nhiên vang lên, nghe có chút xa xăm: “Em nghe nói Viện kiểm sát đã phái người đến rồi, không biết là thật hay giả, nghỉ ngơi cũng tốt, có thời gian ngồi dưới sân khấu xem hai đứa con nhà họ Khâu làm sao để đền hai mươi mấy mạng người chết ở khu khai thác mỏ.”