Tông Ngọc nói đúng, Lạc Uyên không thể trơ mắt nhìn cô bước vào Nghê Nguyệt, bởi vì cô là con gái của Lục Đại Xuyên, mà Lục Đại Xuyên là Tiểu đoàn trưởng của Lạc Uyên khi hắn còn là lính biên phòng.
Khi đó Lục Đại Xuyên và một số đồng đội không may đã hi sinh trong một lần hành động ở bên ngoài, Lạc Uyên may mắn hơn nhưng cũng bị thương nặng, được đưa đến Cam Tây dưỡng thương, lúc này mới có cơ hội quen được Khâu Văn Bác, từ đó rút khỏi tiền tuyến, trở thành một con chó biết cắn người.
Lạc Uyên đã hài lòng với cuộc sống nhạt nhẽo của hiện tại, nhưng vẫn luôn nhớ đến trước kia, nếu như không phải Lục Đại Xuyên thay đổi mệnh lệnh, yêu cầu hắn sau vài phút nữa mới đến tụ họp với bọn họ, vậy thì trong danh sách hi sinh lúc đó chắc chắn sẽ có thêm một người nữa, là hắn.
Cho nên, hắn không thể trơ mắt nhìn con gái của Lục Đại Xuyên nhảy xuống biển được.
Lạc Uyên mặc kệ con nhỏ lông chó này tại sao lại đến đây, hắn cũng vì thể diện của Lục Đại Xuyên nên mới đưa cô ra khỏi Nghê Nguyệt, nhưng thể diện không phải lúc nào cũng có giá trị, đương nhiên hắn sẽ không thể vì nể mặt Lục Đại Xuyên mà đi làm ba của cô được: “Ngày mai đưa cô về Bắc Kinh.”
Tông Ngọc nói: “Mẹ của tôi cũng chết rồi, không ai quan tâm tôi cả.”
Lạc Uyên hai ngày nay đã nghe ngóng tình hình của cô, lập tức vạch trần lời nói dối của cô: “Học trò cưng của Thẩm Kinh Phú mà không ai quan tâm à?”
Tông Ngọc hếch cằm, tự tạo tin đồn cho thầy mình: “Ông ấy đã bảy mươi tuổi thì dạy tôi được cái gì? Bây giờ ông ấy cưới thêm một bà vợ nhỏ mới hơn hai mươi tuổi đã cai quản mọi thứ trong nhà rồi, cô ta còn ước tôi chết đi nữa kìa!”
“Liên quan rắm gì đến tôi.”
Tông Ngọc nhìn hắn chăm chú một hồi, cúi đầu, cười tự giễu: “Cũng đúng, liên quan gì đến anh chứ, cùng lắm thì tôi chỉ là con gái đồng đội cũ của anh thôi mà, anh làm việc với đồng đội của anh, có cảm tình cũng là với đồng đội chứ không phải với tôi, dựa vào cái gì mà phải quan tâm chuyện sống chết của tôi, tôi ở Bắc Kinh có bị hành hạ ngược đãi hay không thì có liên quan gì tới anh, tôi nên chết giống như ba mình vậy, bị nổ đến thịt nát xương tan mới đúng.”
Lạc Uyên chẳng muốn phí lời diễn kịch với cái đồ lừa đảo này, đón gió Tây Nam sải bước đến trước xe, mở cửa, xoay người lại túm lấy gáy cô nhét cô vào trong xe, sau đó mới lên xe, quay đầu nói với cô: “Đưa chứng minh thư của cô cho tôi.”
Tông Ngọc nói: “Thì cái anh đang cầm đó.”
“Tôi muốn chứng minh thật.”
“Cái đó là thật.”
“Cô mười tám rồi?”
“Ừa.”
“Láo toét!”
Lạc Uyên nói câu này có hơi lớn tiếng, dọa Tông Ngọc giật cả mình, Tông Ngọc cắn răng lẩm bẩm: “Hung dữ gì chứ.”
“Mặc kệ cô có đồng ý hay không, ngày mai mua vé về Bắc Kinh.” Lạc Uyên đưa ra tối hậu thư.
Tông Ngọc không lên tiếng, hai chân giẫm lên ghế sau, ôm đầu gối nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Uyên lái xe đưa cô về nhà.
Không lâu sau, Tông Ngọc đã đứng trước nhà Lạc Uyên, nhìn hắn cầm chìa khóa mở cửa, nhìn hắn bước vào nhà, rồi lại nhìn thấy con chó của hắn đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
Cô không sợ chó, đi vào cửa, đứng yên trên tấm thảm ở lối vào.
Lạc Uyên ném chìa khóa lên khay trà, cầm khăn đi tắm.
Phòng khách chỉ còn lại Tông Ngọc và một con chó.
Tông Ngọc chụp ảnh con chó, sau đó tìm kiếm bằng hình ảnh trên Baidu một hồi, là chó Becgie Bỉ, trên mạng nói loại chó này rất thông minh, cũng là giống chó mà quân đội sẽ cân nhắc để dùng đến trong những tình huống đặc biệt.
Cô ngồi xuống, đưa tay về phía nó.
Bộc Phá không tới gần, vẫn luôn ngồi đối diện cô, bình tĩnh mà nhìn cô.
Cô hỏi bừa: “Mày tên gì?”
Cô không mong nó sẽ cho cô biết, nhưng không ngờ nó thật sự đi tới gần cô, ngửa cổ lên. Cô nghĩ nó muốn tuyên bố chủ quyền nên lùi về sau một bước, thấy nó lại tiếp tục nghiêng đầu, lúc này cô mới phản ứng chậm chạp nhìn vào cổ của nó, trên vòng cổ có khắc hai chữ ‘Bộc Phá’.
Tông Ngọc sửng sốt, con chó này thông minh tới vậy luôn?
Cô mang theo sự hoài nghi mà hỏi nó: “Bộc Phá hả?”
Bộc Phá ngửa đầu sủa một tiếng.
Tông Ngọc chợt có cảm tình với nó hơn, đưa tay qua: “Bắt tay cái nè.”
Bộc Phá hơi do dự, nhưng không giống như là nghe không hiểu, mà giống như đang nghi ngờ tai của mình hơn, có lẽ nó không ngờ lại có người bắt nó làm chuyện ấu trĩ như vậy.
Tông Ngọc nhìn móng vuốt của Bộc Phá đang nằm trong tay mình, đột nhiên cô thấy hưng phấn hẳn: “Mày biết đi vòng tròn không?”
Bộc Phá đi một vòng tròn, cô lại nảy ra ý tưởng khác.
Tông Ngọc vừa định bảo nó nhào lộn ke đầu các kiểu thì Lạc Uyên đã tắm xong đi ngoài, không có phản ứng gì với Tông Ngọc, chỉ gọi Bộc Phá: “Lăn về ngủ.”
Bộc Phá không chơi với Tông Ngọc nữa, quay về cái ổ chó của nó.
Lạc Uyên muốn đến Thập Phương một chuyến, đi vào phòng lấy một cái chăn lông ra, vứt lên người Tông Ngọc: “Cô ngủ trên ghế sofa.”
Tông Ngọc từ trong chăn thò đầu ra: “Tôi muốn ngủ trên giường.”
Lạc Uyên không để ý đến cô, lau tóc xong rồi thay quần áo khác, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Cửa đóng lại, Tông Ngọc đứng dậy ném chăn xuống ghế sofa, đi đến bên cửa sổ nhìn xe của Lạc Uyên lái đi khỏi tầm mắt, sau đó xoay người nhìn quanh nhà hắn.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, trống rỗng thấy mà thương, phòng khách ngoại trừ ghế sofa với một bàn trà ra thì cũng chỉ có một giá sách, tivi cũng chẳng có.
Cô không đến phòng ngủ, nghĩ mình cũng phải đi ra ngoài một chuyến, lấy lại cái túi mà cô đã để trong tủ giữ đồ ở trung tâm thương mại.
*
Lúc Lạc Uyên đến Câu lạc bộ suối nước nóng lãng mạn Thập Phương, Khâu Văn Bác đang tức giận, ông ta tát vào mặt của một gã đàn ông gầy gò bằng bàn tay đeo đầy nhẫn vàng mình. Hốc mắt sâu hoắm của người đàn ông bầm tím, màu sắc tựa như có máu thấm ra ngoài da.
Khâu Văn Bác đánh đến nỗi mệt lả, bóp mặt người đàn ông đó, hỏi: “Tao bảo mày đi tìm người khác đi, mày tham lam ôm số tiền đó rồi tự mình đi, mày muốn đi thì cũng được thôi, nhưng mày lại bị người ta nhìn thấy rồi còn bị chụp hình, bây giờ có người cầm bức ảnh của mày tới đây tìm tao đòi tiền, tám trăm nghìn đấy, nếu tao không đưa thì nó sẽ kiện lên tòa, tao không sợ lên tòa, nhưng để qua cửa thì phải có tiền, mày muốn tao lấy tiền từ đâu ra đây?”
Đôi mắt của người đàn ông bị bao phủ bởi một tầng kết dính màu trắng, khi anh ta mở miệng, máu và nước bọt từ trong miệng kéo thành một sợi chỉ dài, từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh tựa như nước sôi, hoàn toàn không có cách nào nói ra được một từ hoàn chỉnh.
Hai tháng trước khu khai thác mỏ Thanh Mộc bị sập, hơn hai mươi mấy người thợ mỏ bị chôn sống, Khâu Lương Sinh giao chuyện này cho Khâu Văn Bác xử lý, Khâu Văn Bác cầm tiền giải quyết một phần, phần còn lại giao cho đàn em đi xử lý, trong số đó có tên đàn ông gầy gò trước mặt này, ai mà biết được gã năng lực yếu kém, giải quyết bằng bạo lực còn bị người ta chụp ảnh lại.
Bây giờ đối phương đã báo cảnh sát, tiền bịt miệng mỗi người là tám trăm nghìn, nếu không họ sẽ cầm bức ảnh này đến Văn phòng khiếu nại Bắc Kinh, nếu như sự cố của khu khai thác mỏ được cấp trên chú trọng, không riêng gì nhà họ Khâu gặp xui xẻo mà cả những tên quan chức ở Cam Tây và Diệm Thành cũng không chạy thoát được.
Người của cục Công an và chính quyền Diệm Thành đã nhiều lần tìm Khâu Văn Bác, yêu cầu ông ta mau chóng rút cái gai này ra, đừng gây phiền phức cho đôi bên, Khâu Văn Bác tạm thời không còn cách nào khác, chỉ có thể trút giận vào tên vô dụng làm đứt mắt dây xích này trước.
Lạc Uyên ở bên cạnh nhìn, nghe những lời sỉ nhục kia của Khâu Văn Bác, có lẽ những lời này cũng là muốn nói cho hắn nghe, bởi vì hắn cũng vừa mới chọc giận Khâu Văn Bác xong.
Khâu Văn Bác hành hạ tên kia cho đến khi anh ta chỉ còn lại nửa cái mạng, gọi người khiêng anh ta ra ngoài, sau đó đi tới bồn rửa tay, sau lưng là toàn cảnh khu Đường Hoa, mặt đối diện với Lạc Uyên, thong thả rửa tay.
Qua vài phút, Khâu Văn Bác xoa xoa tay, ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Lạc Uyên.
Lại qua vài phút nữa, Khâu Văn Bác nói: “Xử lý tốt việc nhà mới có thể xử lý được việc khác.”
“Vâng.”
Khâu Văn Bác tựa vào sofa, gối đầu lên lưng ghế: “Sau này đừng để tôi nghe thấy ai đó lại lấy cậu ra làm người bảo đảm để vay tiền.”
“Vâng.”
“Chuyện phụ nữ thì cậu luôn thắng chắc, vậy thì chuyện này cậu cũng phải nắm chắc phần thắng cho tôi.” Khâu Văn Bác hút một hơi thuốc lá, nói: “Nghe nói Viện kiểm sát đã xuống rồi, không biết có phải vì điều tra chuyện ở khu khai thác hay không, cậu đi hỏi thăm một chút, nghĩ cách đối phó đi.”
“Được.”
Khâu Văn Bác hút thuốc xong, nói tiếp: “Cậu có thể lựa chọn bất kỳ người phụ nữ nào mà cậu muốn, ở mấy khu của chúng ta, trên dãy phố này, thêm khu phía Tây, cậu có thể tùy ý mà chọn lựa, nhưng nguồn gốc phải rõ ràng.”
“Em biết.”
Khâu Văn Bác đứng lên, đi tới trước mặt Lạc Uyên, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Năm đó lão Chu không trả tiền nổi, lấy nhà máy sửa chữa và cậu thế chấp cho tôi, không biết nếu như bây giờ ông ta nhìn thấy cậu có bản lĩnh như vậy thì có hối hận với quyết định ban đầu của mình hay không.”
Lạc Uyên không nhìn ông ta, ánh mắt hơi nhìn xuống dưới, yên tĩnh lắng nghe.
Khâu Văn Bác bước đến gần, ông ta chỉ cao đến vai hắn, nhưng khí thế lại bức người: “Trong sáu năm này cậu giúp tôi xử lý không ít chuyện, không chịu thua kém ai. Con người của tôi cậu cũng biết rồi, cậu tốt với tôi, tôi sẽ tốt với cậu. Nếu cậu xem tôi là đại ca của cậu, tôi bảo đảm cậu ở Diệm Thành này có thể nhất hô bá ứng [1].”
[1] Nhất hô bá ứng: Được đông đảo mọi người hưởng ứng nghe theo, làm theo.
Nói xong ông ta mỉm cười: “Đương nhiên tình cảm anh em của chúng ta không cần phải kiểm chứng, tôi nhất định là anh ruột của cậu, nếu không sao cậu bỏ có thể dốc hết sức lực vì tôi như vậy, tôi cũng đâu dám giao chuyện làm ăn buôn bán cho cậu.”
“Vâng.”
“Vậy một trăm nghìn này không cần phải trả lại nữa, coi như cho cô bé kia tiêu vặt.” Khâu Văn Bác quay lại ghế sofa, cầm một cái túi màu đen ném cho Lạc Uyên: “Nếu đã là anh em ruột thịt thì tôi sẽ không để cho cậu phải chịu oan ức.”
Lạc Uyên nhận lấy.
“Cậu đi đi.”
Sau khi Lạc Uyên cầm túi rời đi, hai tay Khâu Văn Bác đỡ lấy lưng ghế, nhớ lại lần đầu tiên gặp Lạc Uyên.
Khi đó Lạc Uyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến nhà chú họ của hắn là lão Chu dưỡng bệnh, tên lão Chu này là kẻ nghiện cờ bạc, sau khi thua sạch hết gia sản, lão bắt đầu bán vợ bán con, cả người cháu họ này cũng bán đi.
Khâu Văn Bác rất vừa ý bản lĩnh của Lạc Uyên, bèn tìm người nghe ngóng chi tiết về hắn, hắn có một gia đình bình thường, ba mẹ mất sớm, rất thích hợp làm một kẻ liều mạng, thế là vững bụng sai khiến hắn đến tận bây giờ.
Ông ta không nghi ngờ lòng trung thành của Lạc Uyên, chủ yếu là vì chính quyền trung ương ngày càng có nhiều chính sách nhắm vào Tây Bắc, tình thế căng thẳng, ông ta sợ Lạc Uyên bị kẻ khác nhắm đến.
Nếu như thành công đánh đổ Lạc Uyên, cũng có nghĩa là rút đi trụ cột pháo đài của Khâu Văn Bác.
Chỉ cần Lạc Uyên mãi một lòng với ông ta, đừng nói là một người phụ nữ mà hắn coi trọng, thậm chí là vợ của người khác ông ta cũng có thể cướp về cho Lạc Uyên.
*
Lạc Uyên lên xe, vứt cái túi ở ghế phụ, hạ kính ô tô, châm một điếu thuốc.
Thời buổi loạn lạc đã đến rồi, ngày mai nhất định phải đưa nhỏ lông chó kia quay trở về.
*
Tông Ngọc lấy túi về, lại đi một chuyến đến khu Đường Hoa, ngồi ở quán xương ống nướng đối diện với Nghê Nguyệt, cô gọi một đĩa đậu tương non, vừa ăn vừa nhìn sang quán trà ở góc phố, cửa sổ tầng hai đang mở toang, trên tay nắm cửa treo một chuỗi chuông gió Tây Tạng.
Tiệm làm tóc lại đóng cửa, trên cửa nhà của bọn họ cũng có một chuỗi chuông gió như vậy.
Trước khi bị ông chủ Kim bán cho Đoạt Cát Tài Nhượng, Tông Ngọc đã từng ở đây hỏi thăm chi tiết về mối quan hệ giữa tiệm làm tóc, quán trà và Nghê Nguyệt, cô đã sớm biết bà chủ tiệm làm tóc là bồ nhí của lão Kim, là người dám đoạt mối làm ăn với Nghê Nguyệt trong khoảng thời gian gần đây.
Nhưng không ngờ lão Kim lại bán cô, có điều kết quả đều giống nhau cả, đều là lấy trứng chọi đá, bồ nhí của lão Kim và đám em út của cô ta nhất định sẽ bị Nghê Nguyệt bắt phải hợp nhất, chỉ cần cô ở trong tay của lão Kim thì sớm muộn gì cũng sẽ đυ.ng độ với Lạc Uyên, cho nên cô mới bình tĩnh ở trung tâm bơi lội mấy ngày, đợi Lạc Uyên dẫn người đến tìm.
Chỉ là chuyện Lạc Uyên quyết tâm muốn đưa cô đi thật sự không dễ xử lý, cô phải nghĩ cách để hắn thay đổi chủ ý. Vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, cô nhất định phải biết được ba của mình đã chết như thế nào.
Tông Ngọc vẫn đang nghĩ ngợi, Lạc Uyên ngồi xuống đối diện cô ở chiếc bàn tròn nhỏ.
Hắn không lên tiếng, cầm lấy chai rượu trên bàn, siết chặt thân chai, dập mạnh vào mép bàn, bộp một tiếng, nắp chai văng ra đáp ở ven đường, xoay vài vòng rồi rơi xuống miệng cống. Hắn tự rót cho mình một ly rượu, uống một hớp.
Từ lúc hắn ngồi xuống, Tông Ngọc vẫn luôn cau mày nhìn hắn, vào lúc này mới hỏi: “Anh gắn thiết bị theo dõi trên người tôi hả?”
“Trước cửa nhà có camera giám sát.”
“Vậy sao anh biết tôi ở đây?”
“Trước cửa Nghê Nguyệt cũng có.”
“…” Tông Ngọc ăn không thấy ngon nữa, cầm khăn giấy lên lau tay.
“Mua vé chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thì đi bằng tàu cao tốc.”
“Tôi sẽ bị cô vợ nhỏ của Thẩm Kinh Phú ngược đãi đó!” Tông Ngọc lại nói dối.
Lạc Uyên không ý kiến: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi về ngủ, dậy sớm đi sớm.”
Tông Ngọc hiểu rồi, Lạc Uyên chỉ quan tâm tới chuyện sống chết của cô khi cô ở đây mà thôi, còn chuyện của cô ở Bắc Kinh hắn sẽ không quan tâm đến, thế thì cô càng không thể đi, cô nắm chặt lấy cổ tay áo của Lạc Uyên: “Đừng đưa tôi trở về…”
“Cô chỉ đơn giản muốn biết ba cô chết như thế nào thôi, giống như tin tức đã nói vậy, hy sinh lúc hành động ở bên ngoài.”
Tông Ngọc biết đây không phải là sự thật, Lạc Uyên không nói, cô cũng không định hỏi lại, cô có thể tự mình tìm hiểu: “Tôi chỉ muốn ở lại nơi mà ba tôi bảo vệ để làm lại từ đầu thôi mà.”
“Cô ở Bắc Kinh cũng có thể làm lại từ đầu.”
Tông Ngọc thấy hắn khó chơi, rút tay về, cúi đầu nhìn phần đậu tương non mà cô ăn còn sót lại, khó chịu chẳng phát ra tiếng.
Một lúc sau, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên lần nữa: “Khâu Văn Bác biết trước đây anh tên là Trần Ký không? Có biết anh là lính biên phòng không?”
Lạc Uyên đặt ly rượu xuống.
Tông Ngọc thông qua hành động này của hắn mà biết được đáp án, mỉm cười: “Ông ta không biết, người ở đây cũng không biết, chỉ có tôi biết.”
Lạc Uyên hơi cau mày.
Tông Ngọc tinh ranh như một chú khỉ con: “Anh muốn đưa tôi trở về cũng được, vậy thì chờ vinh quang khi còn làm lính của anh trở thành sự tích được lưu truyền ở Diệm Thành này đi.”
Lạc Uyên nhìn cô: “Uy hϊếp tôi à?”
Tông Ngọc cảm thấy cô đã bắt được nhược điểm của hắn, tay nâng cằm, mặt mày tươi rói: “Làm sao tôi dám uy hϊếp anh chứ hả, anh Lạc, tôi chỉ biết tên thật của anh là gì mà thôi, đừng nói tất cả bọn họ đều không biết đấy chứ? Ơ thế họ tội nghiệp ghê, tôi muốn nói cho họ biết quá đi.”
Ánh đèn đường màu hoàng hôn treo cao trên cột điện, cờ cầu nguyện Lungta [1] bay xào xạc, cô gái nhỏ Bắc Kinh ngồi ngả ngớn hòa vào ngọn gió Tây Nam, môi đỏ răng trắng, kiêu ngạo hống hách mà chẳng cần phải che giấu.
Lạc Uyên lâu thật lâu cũng không nói lời nào.
Được lắm, con nhỏ lông chó.