Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 10

Buổi chiều Lạc Uyên thu tiền xong đến Bảo Quận ngủ bù, nhưng ngủ không thẳng giấc, có tiếng động là tỉnh giấc ngay.

Sau lần thứ năm thử ngủ lại nhưng vẫn không được, hắn bỏ cuộc, ngồi trên ghế sofa châm điếu thuốc, chú tâm hút đến mức ho sặc sụa, đành dụi tắt điếu thuốc còn đang hút dở, cầm điện thoại lên liếc xem đồng hồ, sáu giờ rưỡi.

Đám đàn em nhiều lần gọi hắn ra ngoài ăn cơm nhưng hắn đều từ chối, bảo họ cút đi, đừng có vớ vẩn làm phiền hắn.

Lúc này không còn ai lên tầng nữa, nhưng hắn vẫn không thấy thoải mái hơn.

Đến chiều quản lý gọi cho hắn, nói Tông Ngọc đã thua sạch hai trăm nghìn, đã giữ lại chứng minh thư và túi của cô, chuẩn bị làm theo quy tắc giao cô cho chị Cửu, nhân tiện nói một tiếng với Khâu Văn Bác.

Mục đích mà quản lý gọi cho hắn là để xem hắn có chỉ thị gì khác hay không, sợ Tông Ngọc và hắn có quan hệ gì đó, nhưng hắn không có chút bất ngờ nào, chỉ nói cứ làm theo quy tắc, bây giờ có lẽ là Tông Ngọc đã bị chị Cửu đưa đến Nghê Nguyệt.

Tối nay Khâu Văn Bác sẽ đến, kết cục chuyến đi Tây Bắc của con nhỏ lông chó này cuối cùng đã đến hồi kết thúc.

Lạc Uyên từ phía Tây đến đây, đã cắt đứt với quá khứ, từng người trong quá khứ cũng biến mất theo gió, có từng trải qua những tháng ngày oanh liệt đến đâu cũng không bằng cuộc sống chân thực trước mắt, hắn hiểu rõ đạo lý này, cho nên hắn không muốn nhìn về phía trước, không nhớ nhung cố nhân, cũng không có nửa phần thương hại.

*

Tông Ngọc cơm nước xong xuôi, đi súc miệng rồi đeo khẩu trang lại.

Lúc cô trở ra, không biết ai kêu lên một tiếng: “Lão đại đến rồi.” Tất cả mọi người đặt bát đũa xuống, vội vàng đứng lên.

Khâu Văn Bác ưỡn bụng bia hếch cằm đi tới, theo sau là ba đến năm tên đàn em của ông ta, chỉ nhìn lướt qua mấy đóa hoa nhỏ xinh đẹp không hiểu sự đời bên kia.

Chị Cửu đi tới, gọi ông ta một tiếng: “Anh Khâu.”

Khâu Văn Bác gật đầu, ngồi xuống, đặt chìa khóa xe và điện thoại của mình lên bàn, cầm lấy chìa khóa của ai đó chụp vào ngón tay chơi đùa: “Các cô cứ ăn đi.”

Mấy đóa hoa xinh đẹp chẳng dám nhúc nhích, chị Cửu lặp lại một lần nữa: “Ăn đi, ăn xong rồi bàn chuyện chính.”

Lúc này họ mới ngồi xuống tiếp tục ăn uống, nhưng không còn thoải mái như lúc nãy được nữa.

Khâu Văn Bác gật đầu ra hiệu với chị Cửu, chị Cửu hiểu ý, ngồi bên cạnh bàn ghé tai đến gần miệng ông ta.

Khâu Văn Bác hỏi: “Có ai lanh lợi không?”

Chị Cửu nhẹ nhàng chỉ cho ông ta mấy người: “Mấy người này khá được, nhưng vẫn cần dạy dỗ thêm.”

Khâu Văn Bác nói: “Tôi chỉ muốn một người, cô cảm thấy người nào thích hợp?”

Chỉ cần một, tức là muốn người tốt nhất, chị Cửu nhìn về đám con gái kia, nhìn thấy Tông Ngọc thì khựng lại, nhưng vẫn bỏ qua cô, ánh mắt dừng lại trên người một cô gái mặc váy xanh nhạt, đến từ huyện Toại Dương – Tứ Xuyên.

Khâu Văn Bác nhìn theo ánh mắt của chị ta, cô gái kia đúng là rất xinh đẹp, dường như có thể phân cao thấp với chim hoàng yến của ông ta. Nhưng ông ta không chọn ngay: “Cô đào tạo thêm mấy ngày rồi đưa tới cho tôi.”

“Vâng.”

Khâu Văn Bác nói thêm: “Tìm thêm một vài người tương tự, tốt nhất là kiểu mềm mại yếu đuối, bữa tiệc tuần sau cần phải có.”

“Vâng.” Chị Cửu hỏi: “Vậy tối hôm nay anh vẫn mang một người đi chứ?” Bình thường khi có người mới đến, Khâu Văn Bác sẽ đưa một người đi, chị ta nhớ rất rõ.

Buổi tối Khâu Văn Bác còn có việc, có điều nếu đưa một người đi cùng thì cũng được, nói: “Đợi lát nữa, để tôi xem chút.” Nói xong thì liếc mắt nhìn xung quanh, nghiêm túc chọn lựa, mấy cô gái sắp ăn cơm xong rồi.

Chị Cửu cũng nhìn về phía họ.

Tông Ngọc cao một mét sáu không tính giày cao gót, diện cả cây đen, đội mũ che mặt kín mít cho nên mới không được chú ý, dễ dàng bị nhấn chìm giữa rừng hoa bướm xinh đẹp này, thế nhưng chị Cửu chỉ ấn tượng với cô. Khoảnh khắc cô kéo khẩu trang xuống, thậm chí những người ở đây còn không bằng cô được ba phần.

Có lẽ bởi vì ở Nghê Nguyệt này, mấy cô gái kia đều đến từ Tứ Xuyên, Vân Nam, mà Tông Ngọc lại không phải người Tứ Xuyên, cũng không phải người Vân Nam.

Cũng có thể là vì chị Cửu ích kỷ, mặc kệ Tông Ngọc và Lạc Uyên có quan hệ gì hay không thì chị ta cũng không muốn sau này giữa bọn họ phát sinh thêm bất kỳ sự liên quan nào nữa.

Chỉ cần Tông Ngọc trở thành người của Khâu Văn Bác, chị ta sẽ không còn mối lo ngại này nữa. Chị ta bèn nói: “Có một người vay một trăm nghìn, không trả nổi tiền lãi, đã ký và lăn tay vào hợp đồng bán thân cho Nghê Nguyệt rồi.”

Khâu Văn Bác nghe được tin: “Trông như thế nào?”

Chị Cửu chỉ tay về phía Tông Ngọc: “Là người đó.”

Lúc Khâu Văn Bác híp mắt nhìn sang, Tông Ngọc đã đeo khẩu trang che kín rồi, ông ta không thấy rõ, gọi cô: “Bước tới gần đây đi.”

Tông Ngọc đi tới.

Khâu Văn Bác giơ tay lên: “Cởi khẩu trang với mũ ra.”

Tông Ngọc làm theo.

Khâu Văn Bác không ngờ con nhóc này xinh đẹp như vậy, đặc biệt là mắt và mũi, ông ta hơi ngạc nhiên, mặt hàng tự đưa tới cửa còn có thể chất lượng đến thế này ư?

Mấy đám đàn em lưu manh bên cạnh liếc nhìn nhau, cảm thấy cô bé này hơi khác người bình thường, giống như từng thấy trên tivi vậy.

Tông Ngọc đúng là từng xuất hiện trên tivi, nếu như không phải bởi vì xinh đẹp, Thẩm Kinh Phú cũng sẽ không chọn cô làm học trò thân cận trong số rất nhiều cô gái, kiên trì nuôi dưỡng cô rất nhiều năm.

Khâu Văn Bác thấy cô tuổi tác không lớn, hỏi một câu: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.” Tông Ngọc nói dối.

Khâu Văn Bác cũng nhìn ra được cô đang nói dối, quay đầu nhìn chị Cửu, chị Cửu hiểu ý của ông ta, đưa chứng minh thư của cô cho ông ta xem, ngày tháng năm sinh tính đến thời điểm hiện tại vừa đúng mười tám, vừa đủ non nớt.

Chứng minh thư mà Tông Ngọc đưa cho họ là giả, trước khi đến Cam Tây cô đã tìm người làm giả chứng minh, chứng minh thật cô đã đặt trong tủ gửi đồ ở trung tâm thương mại rồi.

Khâu Văn Bác rất hài lòng về cô, ánh mắt đầy lố lăng đảo tới đảo lui trên người cô, một lúc sau nói với cô: “Qua đây đứng.”

Tông Ngọc bước lên phía trước.

Chị Cửu thấy những cảnh này đã quen nên không có biểu cảm gì, nhưng mấy cô gái đứng bên cạnh thì thấy rất khó hiểu, một số người lại thấy chua xót, cũng có một số người tỏ ra ghê tởm trước ánh mắt của Khâu Văn Bác đối với Tông Ngọc.

Đám đàn em lưu manh vai đυ.ng vai, nháy mắt, còn muốn xem Khâu Văn Bác trực tiếp ‘chăm sóc dạy dỗ’ Tông Ngọc ngay tại đây.

Tông Ngọc đứng lại, Khâu Văn Bác đưa tay ra: “Đưa tay lên.”

Tông Ngọc nói: “Tôi không muốn.”

Khâu Văn Bác nhíu mày.

Mấy người xung quanh đều cảm thấy cô đang tự tìm đường chết.

Khâu Văn Bác càng cảm thấy hứng thú hơn, mỉm cười: “Sao không muốn?”

Tông Ngọc đang định bịa ra vài điều vớ vẩn thì Lạc Uyên đã đẩy cửa bước vào, trông hắn rất gấp gáp, hít thở vài hơi.

Đám đàn em gọi một tiếng ‘anh Lạc’ trước. Đây là lần đầu tiên mà mấy cô gái kia nhìn thấy Lạc Uyên, cũng là người mà mọi người ở đây thường hay nhắc đến, họ không nén được sự tò mò muốn liếc nhìn ngũ quan của hắn dưới mái tóc dài ngang lưng kia. Chị Cửu không có hứng thú giống như họ, nhìn thấy hắn tới, đột nhiên trong lòng chị ta cũng hoảng hốt theo.

Khâu Văn Bác nhìn Lạc Uyên: “Sao vậy?”

Giọng điệu Lạc Uyên vẫn bình thản như mọi ngày: “Một trăm nghìn của cô ấy, em trả.”

Mấy tên đàn em đồng loạt nín thinh.

Chị Cửu đã đoán được mục đích của hắn khi hắn bước vào cửa, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, lòng chị ta càng thấy phiền hơn.

Khâu Văn Bác đã hiểu, chưa nói đến những thứ khác, nhưng rõ ràng ông ta không hài lòng ném chìa khóa lên bàn, bởi vì không gian phòng quá yên tĩnh, dẫn đến tiếng động của hai chiếc chìa khóa càng lớn hơn. Ông ta đứng lên, trầm giọng nói: “Chút nữa đến Thập Phương một chuyến!”

Khâu Văn Bác rời đi trong cơn tức giận, chị Cửu cũng nổi nóng, chị ta vò mạnh mái tóc của mình, khịt mũi nặng nề, nói khẽ với Lạc Uyên: “Chị không hiểu tại sao cậu lại dám nói chuyện với anh Khâu như vậy! Mẹ nó thật đúng là không sợ chết mà!”

Lạc Uyên không phí lời với chị ta, lấy lại chứng minh thư và đồ dùng của Tông Ngọc từ trong tay chị ta, quay đầu kéo cổ tay của Tông Ngọc đi ra cửa.

Tông Ngọc quay đầu nhìn chị Cửu, cười nửa miệng, vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hai tay chị Cửu bấu chặt lưng ghế, móng tay cào vào lớp sơn phát ra âm thanh chói tai. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mà chị ta tức giận đến mức mất bình tĩnh như thế này.

Mãi đến khi chị Cửu đã đi khỏi, đám đàn em cũng không thể tin được cảnh tượng vừa rồi lại xảy ra, Lạc Uyên dám cướp người của Khâu Văn Bác?

Mấy cô gái vừa mới tới kia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn ra được chút manh mối cũng chẳng muốn quan tâm lắm, dù sao họ cũng mới đến đây, thế nên rất khó có hứng thú với mọi thứ ở nơi này ngay lập tức được.

*

Lạc Uyên lôi Tông Ngọc từ Nghê Nguyệt ra, buông tay, vứt đồ xuống chân cô: “Cầm lấy đồ rồi cút đi!”

Tông Ngọc không tức giận, nhặt đồ của mình lên, còn nghiêng đầu nhìn Lạc Uyên, trông rất đắc ý.

Lạc Uyên nhìn thấy bộ mặt đó của cô, thật muốn xé nó ra, cố kìm nén xoay người đi về phía trước.

Tông Ngọc đi theo phía sau hắn, vào buổi tối ở Tây Bắc, cơn gió lạnh thấu xương thổi tung mái tóc cô, nhưng không thể thổi bay nụ cười trên khóe môi cô. Trông cô rất gợi đòn, được hời mà còn ra vẻ: “Chẳng phải anh mặc kệ tôi rồi sao? Anh đừng quan tâm nữa, để Khâu Văn Bác đưa tôi đi đi! Tôi thấy ông ta rất là thích tôi luôn.”

Lạc Uyên không nói lời nào, đi nhanh hơn.

Tông Ngọc đuổi theo hắn: “Chẳng phải anh không biết tôi là ai sao? Trả tiền thay tôi làm gì chứ, tiền nhiều quá hả?”

Lạc Uyên đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, nhắc nhở cô: “Đừng giả ngu nữa, tôi có thể đưa cô ra đây thì cũng có thể đưa cô quay trở lại.”

Tông Ngọc không hề sợ hãi: “Vậy anh đưa đi.”

Lạc Uyên lại túm lấy cổ áo của cô, xách cô lên giống như xách một con gà con vậy: “Cmn muốn chết phải không!”

Tông Ngọc không nói lời nào, vẫn mỉm cười nhìn hắn, nghĩ chắc chắn hắn sẽ không làm gì cô.

Lạc Uyên hung dữ một hồi lâu, cuối cùng vẫn thả cô xuống, xoay người trút giận vào màn đêm trên cao nguyên.

Tông Ngọc không đùa nữa, đi tới, dường như muốn khoe khoang mình có thể dùng mấy trò vặt vãnh trêu chọc người ta tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng cũng có thể trưng ra ánh mắt biết lấy lòng người khác, biểu lộ sự khôn ngoan của mình, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi biết mà, chỉ cần tôi cho anh biết tôi là ai, chắc chắn anh sẽ không bỏ mặc tôi.”