Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 9

Căn hộ của chị Cửu được mua lại từ chủ đầu tư, rộng 96m2, chỉ đủ cho một người ở.

Chị ta lấy mấy chai rượu từ trong tủ lạnh ra, bật nắp rồi đặt lên khay trà, xoay người lấy đồ ăn đã gọi từ sáng sớm ra rồi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại, đi tới ghế sofa ngồi xuống, hất tóc ra phía sau, ngồi khoanh một chân trên ghế, chống tay lên đầu, khuỷu tay gác lên thành ghế nhìn Lạc Uyên.

Lạc Uyên cầm chai rượu lên, uống một hớp, khi ngẩng đầu lên để lộ ra một bên mặt, ngay cả mái tóc dài xấu xí và bộ râu kia cũng chẳng thể che khuất được sống mũi và đường viền hàm cực sắc nét của hắn.

Trước đây chị Cửu rất thèm muốn được trở thành người phụ nữ của hắn.

Lạc Uyên đặt chai rượu xuống: “Chị muốn biết gì?”

Chị Cửu mỉm cười: “Chị còn có cơ hội được nhìn thấy dáng vẻ sau khi cậu cắt tóc cạo râu không nhỉ?”

“Nếu không có gì muốn hỏi, tôi đi trước.”

Chị Cửu hơi hờn dỗi: “Tính khí gì thế này.”

Lạc Uyên nói: “Lão Hồ ngã từ trên xe xuống là do hút quá nhiều, không có nguyên nhân khác.”

Lão Hồ chính là người chồng đã chết của chị Cửu. Chị Cửu đương nhiên biết cái chết của anh ta không phải vì nguyên nhân nào khác, nếu chị ta không nói như vậy, làm sao Lạc Uyên đồng ý đến nhà chị ta được? Chị ta giả vờ nhớ lại: “Khi đó Diệm Thành thật sự rất loạn, ma túy hoành hành. Chị rất tò mò, sao mà cậu lại không hề động đến thứ đó được vậy?”

Lạc Uyên im lặng.

Chị Cửu chợt nhớ ra: “Cậu không phải là người Diệm Thành, cậu từ phía Tây tới đây.”

Lạc Uyên thấy chị ta đang dùng lão Hồ để lừa hắn qua đây, chuẩn bị bỏ đi: “Cảm ơn rượu của chị.”

Chị Cửu không giữ được hắn, cũng không muốn giữ hắn lại: “Lần sau trở lại phải ngồi hơn năm phút.”

“Không có lần sau.”

Lạc Uyên đi tới cửa, chị Cửu đột nhiên nói: “Đợi đã.” Chị ta đứng lên, cầm lấy nửa chai rượu mà Lạc Uyên uống lúc nãy, đi tới: “Cậu vẫn chưa uống hết.”

“Vứt đi.”

“Thế thì tiếc lắm.” Chị Cửu vừa dứt lời, đứng trước mặt hắn uống nốt nửa chai còn lại. Bởi vì uống rất gấp gáp, rượu từ khóe miệng chảy ra, rồi từ chiếc cổ cao chui vào trong rãnh ngực.

Các ông lớn ở Diệm Thành đều đã chạm vào người của chị Cửu, ai nấy đều mê đắm chị ta, chỉ có Lạc Uyên là người mà chị ta muốn nhất, nhưng hắn lại một mực từ chối chị ta.

Uống rượu xong, chị ta mỉm cười, làm nổi bật lên đôi mắt ngọc và lông mày sắc sảo: “Đừng để cho chị đây biết quá khứ của cậu.”

Lạc Uyên bước ra cửa.

Đóng cửa lại, khuôn mặt tái nhợt của cô gái nhỏ vừa rồi hiện ra trước mắt chị Cửu, nụ cười của chị ta dần biến mất. Lạc Uyên hai mươi bốn tuổi đã tới bên cạnh Khâu Văn Bác, cho tới nay đã sáu năm rồi, thời gian gần giống với khi chị ta đến Nghê Nguyệt, lý lịch của chị ta rất rõ ràng minh bạch, nhưng không một ai biết được quá khứ của Lạc Uyên.

Hắn đến từ phía Tây, mà phía Tây bên kia cũng chính là biên phòng.

*

Lạc Uyên ngồi trong xe, nhắm mắt tựa lưng, đầu óc rất hỗn loạn, hắn cứ tưởng là đi cùng chị Cửu lên tầng sẽ phân tán được sự chú ý của hắn, nhưng không ngờ bà chị Cửu này đúng là vô dụng, mấy thủ đoạn cỏn con này căn bản không dao động được hắn, hắn vẫn không ngừng nhớ đến con nhỏ lông chó [1] kia.

[1] Con nhỏ lông chó: Từ lóng ám chỉ mấy nhỏ loi choi hung dữ lì như trâu đồ đó keo.

Con nhóc này rất gầy, mắt rất to, bất cứ lúc nào cũng có thể nhe răng ăn thịt người, không giống Lục Đại Xuyên chút nào cả, nhưng Lục Đại Xuyên từng nói rất nhiều lần, ông ấy có một cô con gái có tính cách hoàn toàn trái ngược với ông.

Lạc Uyên đã có một cuộc sống mới, hắn không muốn có bất kỳ liên quan gì tới quá khứ, hắn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của con nhóc này, hắn tự nhủ.

“…”

Trong một buổi tối Tông Ngọc thua sạch hai trăm nghìn, từ đầu tới cuối nhà cái luôn trưng ra vẻ mặt chết lặng, người chơi khoảng hai đến ba mươi người, tất cả đều vì cô mà lau đi từng vệt mồ hôi. Cô đã thắng tiền nhà cái, sau đó thì thua sạch, thua đến khi không còn gì để thua nữa.

Quản lý quầy cầm điện thoại nói chuyện với em út nhà Nghê Nguyệt, vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa, thỉnh thoảng để lộ ra nụ cười dung tục.

Tên sai vặt bước qua chỗ ông ta gõ bàn một cái: “Con nhỏ kia thua hết tiền rồi, gọi chị Cửu qua đưa nó đi đi.”

Quản lý ngẩng đầu lên, dường như đã dự đoán được: “Gọi cho anh Lạc trước đi, xem anh ấy sắp xếp thế nào.”

“Con nhóc này ký hợp đồng rồi sao?”

Quản lý đưa hợp đồng cho tên sai vặt: “Vào phòng máy scan ra đi.”

Sai vặt lật đến trang cuối cùng, thấy có dấu lăn tay và chữ ký, gật đầu thở dài nói: “Lần đầu tiên đυ.ng phải chuyện lạ thế này, muốn bán thân thì cứ đi thẳng tới tìm chị Cửu chẳng phải ngon lành hơn à? Sao lại muốn bán mình cho anh Khâu, sau này làm gì còn đường sống nữa.”

“Con nhỏ này chắc khoảng mười mấy tuổi, tầm tuổi của Tiểu Tuyết, mày nói cứ như Tiểu Tuyết làm ra được chuyện gì tốt lành lắm ấy, người trẻ tuổi bây giờ chẳng ai biết nghĩ đến ngày mai đâu.”

Tên sai vặt chậc lưỡi lắc đầu: “Được rồi, ông xem chừng con nhóc ấy đi, tôi scan hợp đồng xong rồi đi ngủ.”

“Ừm.”

Bên kia Tông Ngọc thua sạch tiền, bị đưa tới trước mặt quản lý.

Quản lý đặt điện thoại xuống, phủi vỏ hạt dưa trên tay: “Có tiền trả không?”

“Không có.” Tông Ngọc nói.

Quản lý biết, ông ta chỉ hỏi cho đúng quy trình thôi: “Vậy cô theo chúng tôi xuống phía sau nghỉ ngơi một chút đi, chờ anh Lạc đến rồi chúng tôi sẽ bàn bạc xem nên sắp xếp thế nào.”

Người của Bảo Quận đưa Tông Ngọc vào một căn phòng bị bỏ hoang, bên trong có hai chiếc giường lò xo đã bị gỉ sét, một chiếc ghế sofa bằng da màu đỏ rượu bị thủng lỗ do thuốc lá, chăn trên giường không nhìn rõ được màu sắc, trên ghế còn có một chai rượu và tàn thuốc.

Trong một căn phòng chật hẹp như vậy, ngoại trừ Tông Ngọc còn giam giữ thêm hai người nữa, một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông đang ngủ, trên cánh tay toàn là lỗ kim, người phụ nữ đang gọi điện thoại, vừa nói vừa cười, trông rất ngọt ngào, nếu như cô ta trang điểm bớt lố lăng đi một chút, quần áo cũng sạch sẽ một chút, chắc chắn dáng vẻ của cô ta sẽ rất ưa nhìn.

Thật đáng tiếc.

Tông Ngọc đi vào từ cửa sau, ngồi xuống, mở WeChat, tất cả đều là tin nhắn của Đoạt Cát Tài Nhượng.

[Em về nhà rồi sao?]

[Em nói muốn làm bạn với anh, em không gạt anh chứ?]

[Em gạt anh rồi phải không?]

[Em vẫn chưa nói cho anh biết chữ đầu tiên trong tên của em đọc như thế nào mà.]

[Đồ lừa đảo.]

Tông Ngọc nhìn loạt tin nhắn của cậu ta, từng câu từng chữ có cảm giác tồn tại rất mạnh, giống như cậu ta đang đứng ở trước mặt cô, nói những lời này với cô, thậm chí Tông Ngọc còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu ta, cô đáp lại: [Tông.]

Đoạt Cát Tài Nhượng trả lời ngay: [Chữ này đọc thế nào á?]

[Cong, thanh sắc.]

[Tên em có ý nghĩa gì vậy?]

Cái tên này của Tông Ngọc là do Thẩm Kinh Phú đặt, sau khi cô nhận ông ấy làm thầy, ông ấy đã đặt cho cô một cái tên, chuyện này đã từng được nhắc đến trong bản tin thời sự của đài CCTV11, chỉ có điều sức ảnh hưởng cũng giống như trạng thái sinh tồn kém xa lúc trước của giới Kinh kịch vậy, rất ít người biết.

Đoạt Cát Tài Nhượng không chờ nổi tin nhắn của cô, hỏi tiếp: [Hôm nay anh mời em đi ăn cơm được không?]

Tông Ngọc: [Không thể.]

Đoạt Cát Tài Nhượng: [Sao vậy?]

Tông Ngọc: [Có việc.]

Đoạt Cát Tài Nhượng: [Việc gì cơ?]

Tông Ngọc không có kiên nhẫn: [Còn nói nhảm nữa tôi sẽ kéo anh vào danh sách đen.]

Một lát sau, Đoạt Cát Tài Nhượng nói: [Em nói muốn làm bạn với anh.]

[Làm bạn thì nhất định phải báo cáo mọi chuyện với anh hả, còn phải dính lấy anh mọi lúc mọi nơi hay sao?]

Đoạt Cát Tài Nhượng: [Không phải.]

Tông Ngọc: [Đừng có phiền tôi, nếu không tôi kéo anh vào danh sách đen thật đấy.]

Đoạt Cát Tài Nhượng thật sự không trả lời tin nhắn nữa, nhưng mới nghỉ ngơi được năm phút, cậu ta lại tiếp tục: [Vậy đi ăn tối nhé được không? Anh lái xe đến đón em.]

Tông Ngọc lập tức kéo cậu ta vào danh sách đen, bầu không khí yên tịnh trong nháy mắt.

Người phụ nữ đúng lúc nói chuyện điện thoại xong, quét mắt đánh giá Tông Ngọc, hỏi: “Em gái cũng thiếu nợ hả?”

Tông Ngọc không đáp.

Cô ta trưng ra bộ mặt ”Em không nói chị cũng biết tỏng’, sau đó tiếp tục gọi cuộc thứ hai, lần này hình như lại đổi sang gọi một người đàn ông khác.

Không lâu sau, người đàn ông còn lại trong phòng cũng thức dậy, việc đầu tiên mà anh ta làm sau khi tỉnh cũng là gọi điện thoại, hình như gọi cho vợ anh ta, vừa nói vừa khóc lóc, đập tường kể lể, sau đó thì bắt đầu chửi bới uy hϊếp, bắt vợ gửi tiền cho mình, anh ta còn nói nếu không đưa tiền anh ta sẽ bị bọn người kia đánh chết.

Anh ta giống như người bị nhân cách phân liệt vậy, mỗi lúc một dáng vẻ, kiểu nào cũng có, trông chẳng giống ai cả.

Người phụ nữ kia đợi anh ta tắt điện thoại rồi mới gọi tiếp cuộc thứ ba, lần này cô ta lại đổi khẩu âm, nói với người đầu dây bên kia rằng tỉnh Long Môn rất nghèo, là tỉnh có chỉ số GDP thấp nhất cả nước, muốn phát triển kinh tế ở đây ngoại trừ ngành du lịch ra thì cũng chỉ có khiêu da^ʍ, cờ bạc, ma túy là được hợp pháp hóa thôi. Cô ta nói chờ sang năm, hoặc là năm sau, cô ta nhất định sẽ đến Bắc Kinh, khi đến đó rồi sẽ không trở về đây nữa.

Một lát sau có người đến gọi Tông Ngọc đi, Tông Ngọc ngồi đợi trong phòng tối một lúc, khi vừa ra ngoài vẫn chưa quen với ánh nắng gay gắt của buổi chiều, chậm rãi nheo mắt lại.

Quản lý quầy của Bảo Quận đang nói chuyện cùng chị Cửu, khi Tông Ngọc đi ra đúng lúc cuộc trò chuyện của họ vừa kết thúc, chị Cửu quay đầu nhìn Tông Ngọc, nói: “Đi thôi em gái nhỏ, không phải muốn đến Nghê Nguyệt sao? Em được toại nguyện rồi.”

Tông Ngọc không lên tiếng, lên xe đi với chị ta đến Nghê Nguyệt.

Nghê Nguyệt hôm nay đúng lúc có việc quan trọng – lô hàng thượng hạng đến từ Vân Nam, Tứ Xuyên đã cập bến rồi.

*

Phòng khách tầng ba Nghê Nguyệt, mười bảy mười tám cô gái ngồi cạnh nhau, người thì mặt không cảm xúc, người thì kinh ngạc, người thì sợ sệt, người thì vui vẻ.

Tông Ngọc được chị Cửu dẫn đến, đứng ở ngoài rìa nhìn thấy một đám đàn em lưu manh đang tranh nhau chen lấn nhìn mấy cô gái này qua khe cửa, những lời hạ lưu từ trong miệng theo không khí mà truyền vào phòng khách.

Chị Cửu đi tới phía trước, nói với mấy cô gái kia: “Chiều nay nếu không có việc gì thì sẽ đưa các cô đi dạo phố, tối nay anh Khâu sẽ qua đây xem xem nên sắp xếp cho các cô như thế nào. Ngoại trừ một số người đặc biệt do anh Khâu sắp xếp, số còn lại sẽ không đi theo tôi, mà là đến hộp đêm số 3 và số 4, gặp chị Cầm và chị Phi.”

Có một cô gái hỏi: “Được anh Khâu chọn thì sẽ đi đâu vậy?”

Chị Cửu cười: “Chuyện này thì tôi không biết.”

Tông Ngọc tỉnh bơ, còn cười thầm, không tin lời này của chị Cửu. Có thể đi đâu chủ yếu sẽ do bọn cầm đầu sắp xếp, nếu không thì do Khâu Văn Bác hoặc là khách hàng và anh trai của ông ta quyết định.

Chị Cửu nói với họ: “Các cô đã bước vào Nghê Nguyệt rồi thì chúng ta chính là người một nhà, tôi có một miếng thịt thì chắc chắn các cô cũng sẽ có, điều kiện tiên quyết là phải biết nghe lời, không được giở trò.”

Mấy cô gái không biết là thật lòng hay giả dối, đáp: “Biết rồi ạ.”

Sau cuộc họp, họ tản đi, chị Cửu gọi đám đàn em lái vài chiếc xe đưa mấy cô gái này đến trung tâm thương mại của Khâu Văn Bác để mua sắm, Tông Ngọc không đi, chỉ tìm một phòng riêng để ngủ.

Mấy đóa hoa lỡ thì ở Nghê Nguyệt không nhận được đãi ngộ này, rảnh rỗi mỗi ngày ở sát vách nói chuyện.

“Đám người kia thật hèn hạ.”

“Cô nói ai? Chị Cửu hay là mấy tên đàn ông kia?”

“Tôi không dám nói chị Cửu đâu, người ta là do anh Khâu đích thân chọn người làm bảng hiệu sống cho Nghê Nguyệt đấy, bây giờ gọi là má mì của Nghê Nguyệt rồi, thực ra ở mấy cái hộp đêm khác làm gì kiếm được tiền như Nghê Nguyệt, những người má mì kia làm sao có được phong cảnh đẹp đẽ như chị Cửu được.”

“Đừng chua ngoa thế chứ, có chua ngoa cũng không được làm má mì đâu, bán hai trăm còn bị lấy lại một trăm, đám đàn ông kia dễ gì mà lái xe đưa chúng ta đi trung tâm thương mại mua quần áo.”

“Suy nghĩ thông suốt chút đi, khi vừa mới tới đây ai cũng rực rỡ quang lệ, làm gì có ai bị giày vò hai năm rồi mà vẫn còn diện mạo của năm đó được chứ, nhìn họ bây giờ tươi mới thế thôi, qua hai năm màu sắc gì cũng sẽ biến mất, giống như chúng ta vậy.”

“Từ đó gọi là rực rỡ xuân lệ.”

“Đúng đúng, là rực rỡ xuân lệ.”

Phòng cách âm quá kém, Tông Ngọc bị họ làm phiền không ngủ được. Đột nhiên cô rất muốn nhắc nhở họ, từ đó gọi là ‘rực rỡ mỹ lệ’, nhưng cô khoe khoang cái gì đây? Khoe khoang mình từng đi học? Trước kia đi học ở trường A? Sau đó nhận Thẩm Kinh Phú làm thầy, còn được giáo viên chuyên môn đến nhà để dạy cô? Có ích lợi gì đâu, chẳng phải bây giờ cũng ở chung một hộp đêm với họ sao?

Đến nơi này thì phải so tới bản lĩnh hầu hạ đàn ông, những gì mà Nghê Nguyệt đã viết trên tấm bảng treo trong phòng nghỉ của họ chính là ‘Làm thế nào để làm hài lòng đàn ông là mục tiêu theo đuổi cả đời của phụ nữ’.

Đàn ông ở đây lớn hơn cả trời, đàn bà thì thấp kém hơn cả cỏ dại ven đường, nhưng đàn ông họ không nghĩ chuyện này là sai, phụ nữ cũng vậy.

Mấy đóa hoa lỡ thì oán giận xong lại bắt đầu tán gẫu về đàn ông, quần áo, Tông Ngọc nghe câu được câu không, chẳng mấy chốc trời đã tối rồi.

Còn mấy đóa hoa non nớt kia dạo phố trở về, mang theo đồ ăn vặt ở khu chợ đêm, bày đầy một cái bàn dài, xem ra họ rất vui vẻ, gương mặt ai nấy cũng tràn đầy sức sống.

Mấy tên đàn em đi tới đùa giỡn với họ, nói mấy lời tâm tình buồn nôn trêu chọc họ, khiến cho họ cười đến mặt mày hớn hở.

Tông Ngọc hơi đói bụng, nói với chị Cửu mình muốn ra ngoài ăn chút cơm, chị Cửu giữ chứng minh thư và đồ cá nhân của cô nên không sợ cô bỏ chạy, nhưng cũng không để cho cô đi: “Có mua phần cho em rồi, đến đó ngồi ăn cùng với họ đi.”

Tông Ngọc cũng không khách sáo, đi qua lấy một phần thức ăn đắt nhất.

Cô kéo khẩu trang xuống, chị Cửu lơ đãng nhìn qua rồi lại sững sờ quay đầu đi, cảm khái trong lòng, dáng dấp kia… Khá xinh đẹp đấy nhỉ.