Lạc Uyên không quay về Nghê Nguyệt, cũng không đến Bảo Quận, hắn lên xe, ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp và đám đông đang trò chuyện rôm rả, ánh đèn màu cam chiếu rọi lên từng biểu cảm trên gương mặt họ, hắn đột nhiên ngơ ngẩn, hai tai dần mất hết cảm giác, không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì ở trên đường nữa.
Hắn chầm chậm nhắm mắt lại.
Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, hắn nhìn sang, là tin nhắn của Khâu Lộ Tuyết, có vẻ cô ta rất sợ hãi: [Anh Lạc Uyên, có phải ba em đã làm gì anh Tiểu Bắc rồi không?]
[Không có.]
[Anh đừng gạt em! Ông ấy còn cho người đi hại bạn em kìa! Nếu ông ấy biết chuyện của em và anh Tiểu Bắc, ông ấy nhất định sẽ gϊếŧ chết anh Tiểu Bắc!]
[Bây giờ cô đang ở đâu?]
[Chỉ cần đứa bé mà em phá không phải là con của anh Tiểu Bắc thì ba em sẽ không động đến anh Tiểu Bắc phải không?]
[Trong khoảng thời gian này đừng đi tìm Tiểu Bắc.]
Khâu Lộ Tuyết hơi khựng lại: [Tại sao? Ba em không có bằng chứng, em chỉ nói anh Tiểu Bắc đưa em đến bệnh viện thôi, không nói với bất kỳ ai chuyện đứa nhỏ là con của anh ấy, bố em dựa vào đâu chứ!]
[Đừng nghĩ mọi người là đồ ngốc.]
Khâu Lộ Tuyết hạ giọng: [Vậy làm sao bây giờ…]
Lạc Uyên: [Khu khai thác mỏ Thanh Mộc xảy ra sự cố, còn gia đình của hai nạn nhân vẫn chưa xử lý xong, trong đó có một gia đình ở Cam Tây, ba cô bảo tôi đến đó một chuyến, sau đó sẽ giải quyết chuyện của cô và Tiểu Bắc.]
Khâu Lộ Tuyết: [Là sao?]
Lạc Uyên: [Nếu chuyện mà Tiểu Bắc làm được thì người khác cũng có thể làm, vậy tại sao phải giữ lại cậu ta?] Lạc Uyên nói: [Cô phải để cho ba cô biết Tiểu Bắc vẫn còn giá trị, vậy mới có thể bảo vệ cái mạng này của cậu ta.]
Khâu Lộ Tuyết đã hiểu: [Vậy em vẫn không thể đi tìm anh ấy sao? Em có thể cùng anh ấy giải quyết chuyện này mà, nói không chừng ba em sẽ đồng ý cho bọn em ở bên nhau.]
Lạc Uyên không đáp.
Khâu Lộ Tuyết cũng nhận được đáp án.
Sau khi tắt máy, Lạc Uyên ném điện thoại sang một bên. Khoảng chừng vài phút lại có người gọi đến, là quản lý quầy ở Bảo Quận: “Anh Lạc, có một cô gái nhỏ muốn vay một trăm nghìn, con nhóc đó nói người đảm bảo là anh.”
Lúc này Tông Ngọc đang ngồi ở tầng một của phòng khách Bảo Quận, trong tay đang giữ một trăm nghìn. Vốn dĩ chuyện đổi chip [1] chỉ mất một đến hai phút, nhưng cũng bởi vì cô nói khoác không biết ngượng, nói Lạc Uyên là người đảm bảo của mình, quản lý quầy đương nhiên không dám động đến một trăm nghìn của cô.
[1] Chip: Chip là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette, … Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh. (Nguồn: Wikipedia.org)
Thỉnh thoảng cô còn nhìn sang, đôi mắt giống như có mang theo răng cưa, chỉ cần ai đó bị cô liếc một cái sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu ngay.
Họ không biết tại sao một con nhóc chỉ cao một mét sáu, gầy gò như vậy mà lại có thể dễ dàng xử lý đám đàn ông lão luyện này. Là vì cô là người đầu tiên mượn danh nghĩa của Lạc Uyên mà vay tiền sao?
Lúc này Lạc Uyên mới chạy đến, đúng lúc Tông Ngọc sắp không còn kiên nhẫn nữa, cô phắt dậy.
Quản lý quầy muốn nói gì đó với Lạc Uyên, nhưng hắn không nghe, đi tới trước mặt Tông Ngọc, túm cổ áo của cô lên, trông rất bình tĩnh nhưng lại xuống tay không chút thương xót nào, thô lỗ xách áo cô đi ra cửa.
Hai chân của Tông Ngọc đạp tứ tung, một tay ôm eo hắn, một tay quấn chặt khuỷu tay của hắn, nhất quyết không chịu buông: “Anh đã nói không quen tôi rồi mà! Vậy cũng đừng có quan tâm gì tới tôi hết!”
“Tôi quen cô làm quái gì?”
Tông Ngọc vốn thông minh, thừa dịp hắn đang thả lỏng đã nhanh chóng thoát khỏi xiềng xích của hắn, chạy tới phía trước vài bước, ôm cái túi nhỏ: “Mẹ của tôi chết rồi, tôi không còn chỗ nào để đi nữa!”
Tiếng ồn ào xung quanh đột ngột dừng lại.
Quản lý và bảo vệ thấy hơi choáng váng, không biết là nên tiếp tục đứng ở đây hay là lui qua một bên trước.
Vào lúc chị Cửu đang đi đến nói chuyện với Lạc Uyên thì đúng lúc nghe được câu này, chị ta dừng bước, nét quyến rũ thường thấy chợt có chút biến đổi.
Tông Ngọc nói ra lời này giống như cô là con gái của Lạc Uyên vậy. Lạc Uyên nổi danh là một hòa thượng, từ lúc nào mà hắn có quan hệ với người phụ nữ khác? Chưa kể lại còn có một cô con gái như thế này rồi.
Lạc Uyên không có kiên nhẫn, lại túm lấy cổ áo của cô, nhấc cả người cô lên, hai tay cô lập tức bám vào cổ tay của hắn, hai chân đá loạn xạ, mặt đỏ bừng.
Quản lý và đám cờ bạc đã quen nhìn thấy Lạc Uyên động thủ, biết rõ hắn không phải là người thương hoa tiếc ngọc, cũng chẳng để tâm mấy, nhưng vẫn hít thở nhẹ nhàng theo bản năng, cầu nguyện cho bản thân mình đừng bị vạ lây.
Chị Cửu thấy Lạc Uyên không nhịn được, sợ hắn lại gây ra án mạng, mặc dù chị ta ghét con nhỏ không rõ thân phận này, nhưng vẫn đi tới nói: “Đừng làm lớn chuyện.”
Lạc Uyên không phải người chịu lắng nghe lời khuyên của người khác, thẳng tay ném Tông Ngọc lên ghế sofa: “Tôi nói rồi, tôi không quen biết cô, cầm lấy tiền của cô rồi cút đi!”
Tông Ngọc ôm cổ ho khan, ho đến mặt đỏ rực, nhưng vẫn quay đầu nhìn Lạc Uyên, ánh mắt không hề tỏ ra yếu thế, còn thừa dịp họ không chú ý đến mà chạy tới mở hộp dụng cụ đa năng mấy tầng ra, lấy một cái tua vít dài nhất, chỉ vào Lạc Uyên: “Tôi cũng nói rồi! Cmn không quen tôi thì cứ mặc xác tôi đi!”
Bầu không khí lúc này trở nên căng thẳng hơn, mấy tay cờ bạc cho dù thường thấy cảnh này cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Đôi lông mày dưới mái tóc dài của Lạc Uyên chợt nhíu lại.
Tông Ngọc ném cái túi nhỏ cho quản lý, lặp lại những gì mà mình nói trước khi vào cửa: “Cho tôi đổi một trăm nghìn Baccarat, vay thêm một trăm nghìn nữa.” Nhưng lần này sửa lại câu cuối cùng: “Nếu không trả nổi sẽ bán thân vào Nghê Nguyệt!” Lần này không hề nhắc đến tên Lạc Uyên.
Quản lý không làm chủ được, sửng sốt vài giây nhìn Lạc Uyên.
Lạc Uyên cũng không nói lời nào.
Ban đầu chị Cửu còn cho rằng con nhóc này thực sự là con gái của Lạc Uyên, nhưng bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại, nhìn thấy họ cũng chỉ chênh lệch khoảng mười mấy tuổi, thân phận cha con này có vẻ không thiết thực lắm.
Nhưng nếu không phải là cha con thì càng khiến cho chị ta bất an hơn nữa.
Quản lý nhắm mắt hỏi Lạc Uyên: “Anh Lạc… chuyện này…”
“Tuân theo quy tắc.” Lúc Lạc Uyên nói lời này lửa giận đã được dập tắt.
Quản lý chậm chạp đáp lại một tiếng, đi đổi chip cho Tông Ngọc.
Tông Ngọc cũng không hoảng sợ, ném tua vít qua một bên, vỗ tay phủi bụi, không thèm nhìn Lạc Uyên thêm một lần nào nữa, đi theo quản lý.
Chị Cửu không hiểu.
Theo quy tắc vay tiền của Bảo Quận thì phải tìm người đảm bảo, lãi suất không giống nhau, nếu không có người đảm bảo thì phải đặt cọc, xe, nhà, đồ cổ, cổ phần công ty, có thể giảm lãi suất tùy theo giá trị của mỗi thứ.
Toàn bộ sòng bạc ở Diệm Thành không sợ gì cả, đặc biệt là không sợ thiếu tiền, chỉ sợ không ai đánh bạc thôi, cho nên tiền ở đây rất dễ vay, ma cờ bạc, sâu rượu, kẻ nghiện ngập, nếu như họ không trả nổi thì còn có rất nhiều cách khác để lấy tiền trở về.
Nếu như con nhóc này và Lạc Uyên không có quan hệ gì, vậy tại sao nó lại dám chọc vào vị diêm vương sống này cơ chứ?
Còn nếu như nó và Lạc Uyên có quan hệ gì đó, vậy sao Lạc Uyên có thể để cho nó đánh bạc ở đây? Còn đồng ý chuyện nếu như nó không trả nổi thì sẽ bán thân vào Nghê Nguyệt?
Chị Cửu suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được, nhìn thấy Lạc Uyên rời đi, chị ta cũng không ở lại lâu, đi theo hắn.
Toàn bộ nhân viên và mấy người khách đang chơi đánh bạc vẫn chưa hết sợ hãi, dàn âm thanh phát ra giữa đại sảnh nghe giống như nhạc khiêu vũ từ những năm 1980, nhưng cũng không hề tạo ra cảm giác không phù hợp với sự tráng lệ của nơi này.
Tông Ngọc đứng trước quầy, liếc nhìn bóng lưng của Lạc Uyên, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Quản lý đưa hộp chip cho cô: “Đi thẳng, phía trong cùng.”
Tông Ngọc đi đến khu vực Baccarat, đại sảnh là khu vực được quyền hút thuốc, còn trên tầng thì cấm hút thuốc, các sòng bạc tư nhân có hoạt động riêng biệt giúp người chơi đổi chip, nhưng yêu cầu phải có tiền vốn không dưới ba trăm nghìn, Tông Ngọc có hai trăm nghìn, miễn cưỡng đủ điều kiện theo quy tắc hoạt động đánh bạc ở Bảo Quận.
Khách chơi ở khu vực hút thuốc bất kể là thua hay thắng thì ai nấy mắt đều đỏ hoe, đờ đẫn, dáng vẻ hệt như thực sự có một con ma cờ bạc dính chặt trên người, không còn tự do làm chủ được cơ thể của mình.
Tông Ngọc ngồi xuống, nhà cái lặng thinh nhìn cô, cô nhìn vào bàn đánh bạc, nhặt một vài con chip rồi đặt vào.
*
Lạc Uyên đứng trước cửa Bảo Quận rất lâu, hút hai điếu thuốc, gió thổi lướt qua mái tóc che khuất mắt của hắn, để lộ ra hàng mi dài, đúng lúc bị chị Cửu ở phía sau nhìn thấy.
Chị Cửu thở dài, đột nhiên tim đập hơi nhanh, hỏi xin Lạc Uyên một điếu thuốc.
Lạc Uyên đưa cho chị ta hộp thuốc lá, chị ta lại muốn bật lửa, lúc Lạc Uyên đưa cho chị ta, chị ta mở miệng hỏi: “Hay là dùng điếu trên miệng của cậu châm thuốc cho chị đi?”
Lạc Uyên lấy lại chiếc bật lửa.
Chị Cửu cười: “Đùa thôi mà, cậu thật nhỏ mọn.” Nói xong, chị ta cầm lấy chiếc bật lửa từ trong tay của Lạc Uyên, không biết vô tình hay cố ý còn chạm vào mu bàn tay của hắn.
Chị Cửu châm thuốc, rít một hơi, ngẩng đầu nhả khói giữa không trung: “Đám người kia đã làm theo lời của cậu, giải quyết bà chủ họ Cao của tiệm tóc và đàn gà của ả ta, có mấy người có vẻ không muốn làm nghề này, cho nên chị thả họ đi rồi. Còn ai muốn làm thì chị đã sắp xếp đưa họ đến khu phía Đông kia, bên đó đa số đều là dân nghèo nàn nên sẽ không kén chọn.”
“Ừm.”
“Cậu còn phải đến quán trà của ông chủ Kim một chuyến, chúng ta động vào người của lão cũng giống như tát vào mặt của lão, chắc chắn lão sẽ không bỏ qua. Chị thấy anh Khâu vẫn chưa muốn trở mặt với lão, chúng ta cũng phải nên nể mặt lão một chút.”
Lạc Uyên bóp điếu thuốc: “Biết rồi.”
Chị Cửu gật đầu, hít thở đón cơn gió mát của ban đêm: “Hôm nay là sinh nhật chồng chị, chị chợt nhớ ra anh ấy đã chết sáu năm rồi.”
Lạc Uyên không lên tiếng.
Chị Cửu cũng bóp điếu thuốc: “Hôm nay ở lại với chị đi.”
Lạc Uyên muốn bỏ đi.
“Chỉ uống rượu thôi mà.” Chị Cửu cười hỏi: “Cậu phải kháng cự chị đến mức này sao? Từ trên trời rơi xuống một món hàng rẻ mà cũng không muốn à?”
Lạc Uyên nghiêng đầu qua chỗ khác, không nể mặt mũi: “Hàng rẻ đều là hàng không tốt.”
Chị Cửu vào ngành lâu như vậy, đã mất đi tôn nghiêm từ lâu rồi, mặc kệ lời gièm pha, châm biếm, không đau không ngứa mà vẫn có thể cười đáp: “Cậu chưa thử thì làm sao biết được?”
Lạc Uyên không để ý, cũng không rảnh ở lại uống rượu với chị ta, bỏ đi.
Chị Cửu hét lên: “Lúc chồng chị chết, cậu vừa mới tới làm việc cho anh Khâu, trên chuyến xe đó cậu cũng có mặt, rốt cuộc tại sao anh ấy lại nhảy từ trên xe xuống?”
Lạc Uyên dừng chân.
“Nói cho chị biết đi.”