Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 7

Tông Ngọc ở trung tâm bơi lội ba ngày, Đoạt Cát Tài Nhượng vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, ngoại trừ thỉnh thoảng đưa ra yêu cầu muốn ngủ với cô thì không còn gì khác, không giống với những gì mà cô nghe từ lời người khác về người Tây Tạng, nào là nham hiểm, nào là giả dối.

Đến buổi trưa khi cô tắm xong, đăng nhập vào WeChat cũ gửi tin báo bình an cho Thẩm Kinh Phú.

Sau khi thoát WeChat, cô ngồi trước cửa sổ, hai chân trần gác lên tay vịn của ghế đơn, quay đầu nhìn phía lề đường ở tầng dưới.

Trước cửa trung tâm bơi lội có rất nhiều dòng xe thương hiệu Land Rover, hình như là Range Rover gì đó, cô nghe nhân viên kỹ thuật ở đây nói tất cả đều là của người Tây Tạng mua, họ chỉ mua mỗi mẫu xe Land Rover này.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn Thiên Châu và Mã Não [1] ở trên bàn, đều là Đoạt Cát Tài Nhượng đưa cho cô, cô hỏi cậu ta biết những thứ này giá tiền vượt qua mức giá năm mươi nghìn mà cậu ta đã bỏ ra để mua cô hay không? Cậu ta nói, không biết.

[1] Thiên Châu & Mã Não: Là loại đá vô cùng quý hiếm và linh thiêng, thường được tìm thấy ở Tây Tạng và những khu vực lân cận như Ấn Độ, Bhutan, Ladakh, Sikkim và Nepal. Không chỉ là loại đá quý hiếm và có giá trị cao, Thiên Châu còn là một trong những Thất Bảo của Phật Giáo Tây Tạng. (Nguồn: nangluongsong.vn)

Có lẽ theo quan niệm của cậu ta, chỉ có tiền mới được xem là tiền, còn những vật giá trị khác có giá trị đến đâu thì cũng chỉ là đồ vật.

Cả nhà họ đến đây mát xa hưởng lạc, còn tìm rất nhiều em út tiếp đãi, Tông Ngọc tò mò hỏi nhân viên kỹ thuật, chuyện này xảy ra rất thường xuyên sao?

Nhân viên kỹ thuật nói cũng không thường lắm, nhưng khi vừa vào Đông sẽ có mấy người Tây Tạng xuống núi đến đây bỏ tiền ra bao chỗ này.

Cô còn đang suy nghĩ linh tinh thì có người gõ cửa, là Đoạt Cát Tài Nhượng đến đưa cơm cho cô.

Tông Ngọc mở cửa, nhưng không để cậu ta bước vào, lúc muốn đóng cửa lại thì Đoạt Cát Tài Nhượng liền nói: “Em còn muốn cắt tóc không?”

Tông Ngọc từng nói với cậu ta muốn đi ra ngoài cắt tóc, nhưng lúc đó cậu ta không đồng ý, lúc này cô mới hỏi lại cậu ta: “Anh chịu cho tôi ra ngoài à?”

Đoạt Cát Tài Nhượng lắc đầu: “Anh tìm thợ cắt tóc tới đây.” Nói xong bèn tránh đường để cho thợ cắt tóc đi vào.

Hai ngày nay Tông Ngọc tuân thủ quy tắc ‘Tới rồi thì nên an tâm mà ở lại’, cô đã quen với việc để cho Đoạt Cát Tài Nhượng ngớ ngẩn này tự sắp xếp mọi chuyện, cô ung dung ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra, cầm đũa lên gắp một miếng cải trắng, nói: “Cắt đi.”

Người thợ nữ phun ướt tóc của Tông Ngọc: “Em muốn cắt thế nào?”

“Tóc ngắn.”

“Cắt bỏ hết sao?”

“Bỏ hết.”

Thợ tóc quay đầu nhìn về phía Đoạt Cát Tài Nhượng, Đoạt Cát Tài Nhượng nói với Tông Ngọc: “Ngắn quá sẽ không đẹp nữa.”

Tông Ngọc cười: “Anh thấy không đẹp?”

Đoạt Cát Tài Nhượng trì độn gật đầu.

“Thế thì càng phải cắt.”

Đoạt Cát Tài Nhượng lập tức đổi giọng: “Rất đẹp!”

“Đầu óc của anh thế này mà còn học người khác đi kiếm gái hả?”

Đoạt Cát Tài Nhượng trầm mặc vài giây, nói: “Anh ở bên ngoài đợi em nha.”

Cậu ta ra ngoài đóng cửa lại, thợ cắt tóc hỏi lại: “Em vẫn muốn cắt ngắn chứ?”

“Cắt đến vai là được rồi, đừng tỉa mỏng quá.”

“Thế thì hai bên tóc sẽ che luôn mặt của em đó, mặt em vốn dĩ đã rất nhỏ rồi, che kiểu này thì không thấy được mặt nữa.”

Tông Ngọc vốn muốn như vậy, cô nói: “Cắt đi.”

“Được.”

Cắt tóc xong, Tông Ngọc cũng vừa ăn hết cơm, cô để chân trần đi tới trước gương, nhìn làn da tái nhợt không chút huyết sắc của mình, khuôn mặt còn không bằng một bàn tay, xương quai xanh trũng sâu, vừa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy xương bả vai nhô cao.

Trên mặt của Tông Ngọc không hiện lên bất kỳ cảm xúc gì.

Sau khi Đoạt Cát Tài Nhượng bước vào, Tông Ngọc ngồi xuống, hai chân đạp lên ghế, hỏi cậu ta: “Nếu như tôi vẫn không đồng ý, anh định sẽ nhốt tôi ở đây luôn sao?”

Đoạt Cát Tài Nhượng cứ luôn nhìn cô, không nói gì cả.

Hầu như chưa một lần nào cậu ta nhìn thấy được cả khuôn mặt của cô, cô vẫn luôn mang khẩu trang, hoặc là đội mũ, có khi chỉ để cho cậu ta nhìn thấy đôi mắt, có lúc thì nhìn thấy đôi môi.

Đôi khi cậu ta không thể ngủ được chỉ vì nôn nóng muốn biết cô trông như thế nào, cảm giác khó chịu giống như trái tim đang bị mèo cào vậy.

Đàn bà con gái ở chỗ của cậu ta sẽ không che kín mặt mình, cũng sẽ không giống cô không biết phép tắc như thế, cậu ta không thể kiểm soát được càng tò mò về dáng vẻ của cô hơn, mãi cho đến lúc này mới được nhìn thấy diện mạo hoàn chỉnh của cô.

Cô rất gầy, gương mặt rất trắng, trông giống như được trét keo trắng lên vậy, nhìn chẳng ngọt ngào chút nào cả, bởi vì đôi mắt của cô rất to, rất dữ dằn.

Cậu ta chợt đỏ mặt, luống cuống chạy ra ngoài.

Da của cậu ta màu nâu, giống như màu cà phê mà Tông Ngọc đã từng uống, căn bản không nhìn thấy được mặt cậu ta đỏ thế nào, cô tưởng cậu ta đi ra ngoài chắc là có chuyện gì cần làm, chẳng để ý nhiều.

Đoạt Cát Tài Nhượng chạy xuống tầng dưới, anh trai của cậu ta mới từ ở bên ngoài trở về, anh ta cởi chiếc mũ xuống, đầu ngón tay thô ráp xoa xoa lên mặt, nói với Đoạt Cát Tài Nhượng: “Vẫn chưa xử lý xong à?”

Nghe tiếng phổ thông giòn tan của Tông Ngọc đã quen, thậm chí bây giờ Đoạt Cát Tài Nhượng còn cảm thấy tiếng Tây Tạng của anh trai mình nghe chẳng lọt tai chút nào, trong lòng cậu ta không được vui lắm, cúi đầu ủ rũ nói: “Cô ấy không muốn.”

“Nó là do mày dùng tiền mua về, không cần phải để ý nó có muốn hay không.”

“Cô ấy bị người khác lừa.” Đoạt Cát Tài Nhượng nhỏ giọng giải thích vì Tông Ngọc.

“Nhưng mày đã tốn tiền vì nó rồi.”

Đoạt Cát Tài Nhượng nói: “Nếu như không phải tại em chọn cô ấy, cô ấy sẽ không bị ông chủ Kim đánh ngất rồi đưa đến đây.”

“Mấy người phụ nữ ở chỗ của ông chủ Kim đều bị đánh ngất rồi lừa bán. La Truy bị Hán hóa nhiều năm như vậy cho nên hiểu mấy chuyện này, cậu ta nói những người phụ nữ đó chỉ tự nguyện khi được phục vụ mấy ông chủ lớn lắm tiền thôi, còn lại những người khác đều là bị ép. Mày đừng ngu ngốc mà tin lời nó, mẹ bảo anh trông chừng mày cho tốt, mày đừng để anh bị bà ấy mắng.”

Đoạt Cát Tài Nhượng không nói gì.

Cậu ta ngồi nghỉ ngơi ở phòng khách một lát, nhìn anh trai và ông bạn La Truy của anh ấy và mấy cô em út đang chơi đùa, trong lòng cậu ta càng buồn hơn, lại nhớ tới người đang ở trên tầng kia.

“…”

Đoạt Cát Tài Nhượng ngồi ở cửa phòng của Tông Ngọc, cậu ta tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, để dưới đất, nói: “Anh còn rất nhiều vòng tay.”

Tông Ngọc nghe thấy giọng của cậu ta, đi tới trước cửa, không lên tiếng.

Đoạt Cát Tài Nhượng lại nói: “Nếu em không thích, anh có thể cho em tiền, nhưng em đừng đi có được không?”

Tông Ngọc mở cửa ra.

Đoạt Cát Tài Nhượng vẫn còn ngồi đó, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Anh muốn làm bạn với tôi phải không?” Tông Ngọc hỏi cậu ta.

Đoạt Cát Tài Nhượng gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cậu ta không chỉ muốn như vậy, ban đầu giao dịch mua bán với ông chủ Kim cũng chẳng phải vì muốn làm bạn với Tông Ngọc.

“Tôi có thể làm bạn với anh, chỉ cần anh thả tôi ra.” Tông Ngọc nói: “Dù sao anh cũng ở Diệm Thành mà đúng không? Tôi cũng sẽ ở lại Diệm Thành rất lâu, anh muốn đi ăn cơm dạo phố cùng tôi cũng được, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hẹn nhau.”

“Em gạt anh.”

“Tôi chưa bao giờ gạt người khác.”

Đoạt Cát Tài Nhượng nói: “Hôm qua em nói nhà vệ sinh bị hỏng, anh vừa mới đi vào xem sao thì em đã ở ngoài khóa cửa lại rồi.”

“…”

Tông Ngọc phát hiện tên ngốc này còn biết thù dai nữa, cô nói: “Tôi bị bắt cóc, không phải tự nguyện, làm sao tôi có thể thành thật với anh được chứ? Muốn thành thật thì đôi bên phải thành thật với nhau mới được.”

“Nhưng anh không gạt em.”

“Vì để chứng minh anh không phải là người xấu, cho nên tôi mới nói chỉ cần anh thả tôi ra thì tôi sẽ làm bạn với anh.” Tông Ngọc ngồi xuống, thể hiện rõ thành ý.

Đoạt Cát Tài Nhượng nhìn cô không chớp mắt, một lúc sau mới nói: “Được rồi.”

Tông Ngọc không ngờ thái độ của cậu ta lại thay đổi hoàn toàn so với hai ngày trước, trông cậu ta lại còn vui sướиɠ như vậy làm cô trở tay không kịp, mấy giây sau mới phản ứng lại: “Anh không gạt tôi chứ?”

Đoạt Cát Tài Nhượng ngây ngốc lắc đầu.

Tông Ngọc nói: “Vậy đưa tôi xuống tầng dưới đi.”

Đoạt Cát Tài Nhượng thật sự trở về phòng thu dọn quần áo mà cậu ta đã mua cho Tông Ngọc, còn đưa cho cô Mã Não với Thiên Châu, bỏ hết vào túi của cô, xoay người lại nói với cô: “Đi thôi.”

Đồ ngốc vẫn là đồ ngốc. Tông Ngọc đứng im tại chỗ một lúc, cầm lấy chiếc túi từ trong tay cậu ta, nói: “Vì muốn làm bạn với tôi mà anh thể hiện thành ý đến mức này, vậy tôi cũng nên đáp lễ thôi, chúng ta ăn cơm tối đã rồi đi.”

Đoạt Cát Tài Nhượng cười toe toét, trông rất tuấn tú, nhưng vẫn rất ngốc.

Cứ như vậy, Tông Ngọc và Đoạt Cát Tài Nhượng bàn bạc xong, ở trung tâm bơi lội đợi cả một hồi, lúc ăn cơm tối xong thì bên ngoài trời cũng đã sắp tối, Tông Ngọc ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, đợi điện thoại đầy pin.

Đoạt Cát Tài Nhượng ở bên cạnh nhìn cô.

Tông Ngọc không tránh khỏi ánh mắt của cậu ta, cho nên cứ để cho cậu ta nhìn.

Khi sạc đến 60%, cửa đại sảnh bị mở ra, có mười mấy người từ bên ngoài lập tức tràn vào.

Nhóm người đang ngồi ở quầy tiếp tân của trung tâm bơi lội bị trận chiến này hù dọa, sợ hãi đứng lên.

Đoạt Cát Tài Nhượng cau mày đứng ở phía trước Tông Ngọc, Tông Ngọc nghiêng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một người đang đứng giữa đám người hung hăng này, là Lạc Uyên.

Lạc Uyên đi tới trước quầy tiếp tân, giọng nói không lớn, nhưng ở trong đại sảnh an tĩnh thì lại rất rõ ràng: “Gọi quản lý Quách của các người tới đây.”

Người ở quầy lễ tân run rẩy nhấc ống nghe điện thoại lên, bấm gọi cho quản lý Quách.

Chẳng mấy chốc quản lý Quách vội vàng từ phía sau chạy tới, nhìn thấy Lạc Uyên bèn trưng ra bộ mặt tươi cười, cúi đầu, đưa tay ra: “Anh Lạc.”

Lạc Uyên một câu dư thừa cũng không muốn nói: “Lão Kim cho bao nhiêu người qua đây?”

Quản lý Quách biết Lạc Uyên đưa người tới đây là vì trong lòng hắn đã sáng tỏ như gương rồi, tiếp tục gạt hắn cũng không phải cách hay, nhưng dù sao ông ta cũng đã nhận tiền của lão Kim, không thể bán đứng lão ta như vậy được.

Lạc Uyên hình như biết được ông ta đang lo lắng điều gì: “Ai cũng muốn kiếm tiền, nhưng đừng kiếm bằng cả mạng sống như thế, mất mạng rồi còn dùng tiền được sao?”

Chân quản lý Quách mềm nhũn, mồ hôi chảy đầm đìa.

Đoạt Cát Tài Nhượng muốn đưa Tông Ngọc lên tầng trên trước, nhưng động tác lại khiến cho người khác chú ý, cậu ta không biết làm thế nào ngoài cách tiếp tục giấu cô ở sau lưng, hành động đúng là bịt tai trộm chuông.

Cũng may là đám người của Lạc Uyên ân oán rõ ràng, không làm liên lụy đến người vô tội, cho nên mới để cho bọn họ đứng đây xem trò vui.

Lạc Uyên nói vài câu với quản lý Quách, mấy người bên cạnh không biết đầu đuôi sự việc, chỉ biết quản lý Quách đã thua trận rồi, ông ta gọi mấy cô em út ở tiệm làm tóc ra, môi trắng bệch, nói: “Tất cả đều ở đây.”

Lạc Uyên nói: “Lát nữa chị Cửu sẽ đưa một nhóm người qua đây.”

Quản lý Quách gật đầu: “Vâng vâng vâng, đám phụ nữ ở xó xỉnh nào đó sao có thể so sánh với người đẹp trong tay chị Cửu được.”

“Hy vọng sang năm ông cũng hiểu rõ đạo lý này.” Lạc Uyên vỗ vào mặt ông ta.

Mồ hôi của quản lý Quách lại túa ra, nhỏ giọt xuống đất.

Lạc Uyên nói xong quay người rời đi, Tông Ngọc rút điện thoại di động chạy tới, trà trộn vào đám em út ở tiệm tóc kia, Lạc Uyên nhìn lướt qua bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy cô chen ngang vào, nhưng hắn không nói gì.

Đoạt Cát Tài Nhượng chưa từng thấy những chuyện thế này, còn không kịp phản ứng lại thì Tông Ngọc đã biến mất không thấy tăm hơi. Cậu ta phản ứng chậm chạp cầm điện thoại lên, nhìn thấy cô đã là bạn của mình trên WeChat, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“…”

Từ trung tâm bơi lội đi ra, một tên đàn em hỏi Lạc Uyên: “Anh Lạc, mấy cô em này xử lý thế nào đây?”

“Đưa về Nghê Nguyệt.”

“Nếu họ không chịu đi thì sao?”

Lạc Uyên không lên tiếng, tên đàn em kia dường như hiểu ra, nào có chuyện chịu hay không chịu, cứ phóng ra một cái tát hay một đòn đá, thế thì muốn đi đâu mà chẳng được: “Em hiểu.”

Nhóm người đi rồi, Lạc Uyên không đi, hắn ở ven đường châm một điếu thuốc, đang hút được một nửa, bên cạnh xuất hiện mội đôi chân với cỡ giày 37.

Hắn không nhìn thẳng vào người đó, ngẩng đầu nhìn quán cơm phía đối diện: “Thú vị không?”

Tông Ngọc nói: “Anh biết tôi không phải gái bán hoa ở tiệm làm tóc, thế mà còn nhắm mắt đưa tôi ra đây.”

“Không phải cô tự theo ra ngoài này à?”

Tông Ngọc không nói.

Lạc Uyên dập tắt thuốc, nhưng vẫn không nhìn cô: “Tìm tôi làm gì?”

“Sao anh biết tôi tìm anh, mà không phải là muốn đi làm gái bán hoa?”

Lạc Uyên không muốn dài dòng với con nhóc này: “Nếu muốn bán hoa thì có thể trực tiếp đi tìm chị Cửu, không cần trà trộn vào đám người này đợi tôi tự tìm đến. Cô tưởng ngày hôm đó tôi không nhìn thấy cô lảng vảng trước xe của tôi à?”

“Hôm đó tôi lảng vảng trước xe anh thì tôi đã biết làm sao để tìm anh rồi, vậy sao tôi còn phải đi một vòng lớn ở trung tâm bơi lội rồi để anh đưa tôi ra khỏi đây?”

Lạc Uyên xoay người, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cô: “Cô không trực tiếp đến tìm tôi, là vì cô còn rất nhiều chuyện không thể xác nhận được, cô trà trộn vào chỗ của lão Kim là vì muốn biết nhiều chuyện ở con phố này.”

Bị nói trúng toàn bộ, Tông Ngọc im bặt, không hé răng.

Lạc Uyên lại nói: “Tôi không biết người thân nào của cô đã bị tôi đánh chết hay là bị tôi ép chết, nhưng nếu như muốn đến tìm tôi báo thù, thế thì tôi khuyên cô nên tăng cân trước đi đã.”

Thì ra là hắn nghĩ cô tìm hắn là để báo thù, Tông Ngọc nói: “Tôi biết anh là Trần Ký.”

Lạc Uyên mặt không cảm xúc, nhưng không nói thêm câu nào nữa.

“Tôi là con gái của Lục Đại Xuyên.”

Lạc Uyên nói: “Không quen.”

Tông Ngọc biết hắn sẽ phủ nhận, cô cởi khẩu trang và mũ ra, ngũ quan của cô có ba phần là giống với Lục Đại Xuyên: “Mẹ của tôi cũng chết rồi, tôi không còn chỗ nào để đi.”

Lạc Uyên nhìn dáng vẻ non nớt cùng ánh mắt bướng bỉnh của cô, sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi: “Cô thăm dò tôi lâu như vậy mà vẫn không bắt được trọng điểm sao? Tôi có thể để cho một con nhóc như cô lừa gạt à?”

Tông Ngọc mở túi, lấy ảnh chụp gia đình của cô và huân chương được trao cho Lục Đại Xuyên lúc ông còn sống ra, duỗi thẳng tay đưa cho hắn xem.

Lạc Uyên rũ mắt nhìn xuống, nhất quyết không nhận: “Tìm nhầm người rồi.” Nói xong liền muốn bỏ đi.

Tông Ngọc nhìn thẳng vào hắn, khi hắn quay người đi, cô nói: “Tôi muốn biết khi ba tôi chết có mỉm cười mãn nguyện hay không? Bên phía tin tức nói ông ấy bị nổ chết, bị nổ chết đến không toàn thây luôn sao?”

Lạc Uyên quay người sang, bước dọc theo những con đường nhộn nhịp, đi vào phố Đường Hoa.

Tông Ngọc theo sau, chân không dài bằng hắn, không đi nhanh được như hắn, cô chạy đến bên cạnh hắn, hỏi: “Người xấu đó đâu? Bắt được rồi sao?”

Không biết là cảm xúc của Lạc Uyên đang tạm thời tê liệt hay thực sự vô cảm, có thể bình tĩnh chấp nhận một cô gái nhỏ cao một mét sáu ở bên cạnh kể lể đủ chuyện như vậy.

Tông Ngọc không theo kịp, hắn đi quá nhanh, cô đành phải dừng lại, hỏi hắn: “Cứ canh giữ ở biên phòng thì nhất định phải hi sinh sao?”

Lạc Uyên đã đi xa rồi.

Tông Ngọc đứng tại chỗ, giữ cho nhịp tim bình ổn trở lại, ngẩng đầu nhìn về hướng đèn đường, lại quay đầu nhìn về phía đường phố, gió lạnh thổi vào mặt, cuốn đi một tầng hơi nước ở hốc mắt.

Cô đem đồ đạc bỏ trở vào túi, nhìn về phía cánh cửa màu vàng rực rỡ của trung tâm giải trí Bảo Quận ở gần đó.

Cô đi đến siêu thị mua một cái túi nhỏ, bước vào Bảo Quận, lấy một trăm nghìn tệ trong thẻ mà cô vừa rút ra, bỏ vào túi rồi mang đến quầy.

Quản lý quầy còn tưởng rằng cô đến chơi câu cá, không để ý đến cái túi kia: “Đổi gì?”

Tông Ngọc mở cái túi kia ra, đặt trên quầy: “Baccarat [2], đổi một trăm nghìn, vay thêm một trăm nghìn nữa, người đảm bảo là Lạc Uyên.”

[2] Baccarat: Baccarat hay baccara là một trò chơi bài chơi tại Casino. Baccarat là cách phát âm tiếng Pháp của Người Ý cho từ “Số 0”. Đây là một trò chơi so sánh điểm số giữa hai cửa “người chơi” và “nhà cái”. Mỗi vòng chơi có ba kết quả có thể xảy ra: “người chơi”, “nhà cái” và “hòa”. (Nguồn: Wikipedia.org)