Anh Đến Từ Phía Đông

Chương 6

Khi Tông Ngọc tỉnh lại nằm trong một căn phòng xông hơi, quần áo trên người vẫn còn chỉnh tề, khẩu trang và mũ cũng còn, nhưng điện thoại di động đã bị tắt, cô thử khởi động lại nhưng không mở được, hình như hết pin rồi.

Cô xoa đầu ngồi dậy, đỡ vách kính nhìn ra ngoài, đây là… trung tâm bơi lội?

Cô giữ tay nắm cửa, không nghĩ nhiều mà xoay một cái, mở cửa ra.

Tông Ngọc nhẫn nhịn cơn đau đầu sau gáy, bước ra khỏi phòng tắm hơi, nhìn lướt qua những người Tây Tạng đang nghỉ ngơi ở đại sảnh, tìm kiếm gương mặt mà cô quen biết.

Mấy người Tây Tạng chậm chạp nhìn về phía Tông Ngọc, ánh mắt quái dị nhìn tới nhìn lui ở trên người cô mấy trăm lần.

Cô vẫn không tìm thấy một người quen nào, nhưng có một việc mà cô rất rõ ràng, đó là cô bị ông chủ của quán trà đưa tới đây.

Lúc này, có hai cô gái mặc trang phục kỹ thuật viên từ dưới tầng đi lên, hỏi cô: “Chào cô, cô làm sao vậy?”

Tông Ngọc đẩy tay của họ ra: “Ai đưa tôi tới đây? Bây giờ ông ta đang ở đâu?”

Hai kỹ thuật viên không biết cô đang nói gì: “Cô không tìm được bạn của mình sao?”

“Bạn tôi là ai hả!”

Đúng lúc này, có một người Tây Tạng đi tới phía sau Tông Ngọc, chính là chàng trai Khampa mà cô vừa nhìn thấy dưới ánh đèn đường cách đây không lâu, cậu ta kéo cổ tay Tông Ngọc, nói với hai kỹ thuật viên: “Để đó cho tôi.”

Sau khi hai kỹ thuật viên rời đi, cậu ta kéo Tông Ngọc trở về phòng.

Tông Ngọc không đi theo, lui về phía sau, cố gắng thoát khỏi tay cậu ta: “Anh là ai!”

Chàng trai Khampa nói tiếng Hán không được tốt lắm, cứ lầm bà lầm bầm, giọng cũng không lớn: “Đoạt Cát Tài Nhượng.”

“Ai hỏi tên anh! Tôi hỏi anh là ai! Tại sao lại kéo tôi!”

Đoạt Cát Tài Nhượng nói: “Là ông chủ Kim đưa em tới bán cho anh.”

“Anh điên à? Buôn bán người là phạm pháp đấy có biết không?” Tông Ngọc mắng.

Đoạt Cát Tài Nhượng rất thẳng thắn, nói: “Không biết.”

Tông Ngọc hất tay cậu ta ra: “Anh bị người ta lừa rồi, tôi bị người đó đánh ngất rồi đưa tới đây, tôi không hề đồng ý cho bất cứ ai đưa mình đi bán, bây giờ anh mau thả tôi đi, tôi có thể sẽ không đi tố cáo anh.”

Đoạt Cát Tài Nhượng nắm lấy tay cô: “Anh trả tiền rồi mà.”

“Đâu phải anh trả tiền cho tôi. Người ta kéo một người bất tỉnh tới cho anh mà anh cũng dám nhận, anh không sợ bị kiện tụng liên quan đến mạng người à?”

Đoạt Cát Tài Nhượng rất cố chấp, chết cũng không chịu buông tay cô, đôi mắt trong suốt như đáy hồ không hề động đậy mà nhìn chằm chằm Tông Ngọc, giống như muốn nhìn kỹ từng sợi lông tơ trên mặt cô.

Tông Ngọc không thể thoát ra được, nhìn cậu ta có vẻ không được thông minh lắm, vừa hay cũng có rất nhiều chuyện mà cô muốn biết rõ, cô bèn thuận theo cậu ta, kéo cậu ta đến một gian phòng mát xa.

Bức tường của phòng mát xa có màu trắng, đèn vàng, phong cách bài trí vô cùng mờ ám, là mát xa hay là làm những việc khác, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Tông Ngọc ngồi ở ghế sô pha, nhìn về phía chàng trai người Khampa chỉ có chút duyên phận này với cô, sau khi đánh giá sơ bộ lực sát thương mà cậu ta có thể gây ra gần như bằng không, lúc này cô mới bình tĩnh hỏi: “Ông chủ Kim là ông chủ của quán trà ở ngã ba kia đúng không?”

Đoạt Cát Tài Nhượng gật đầu.

Tông Ngọc hỏi tiếp: “Ông ta nói với anh tôi từ Tứ Xuyên tới đây, đúng không?”

Đoạt Cát Tài Nhượng lại gật đầu.

“Anh đưa cho ông ta bao nhiêu tiền?”

“Năm mươi nghìn tệ.”

“Tôi cho anh năm mươi nghìn, anh có thể thả tôi đi không?”

Đoạt Cát Tài Nhượng lắc đầu.

“Anh nghĩ anh ngăn cản được tôi hả?”

“Em không ra ngoài được.”

“Lý do?”

“Bên ngoài đều là người nhà của anh.”

Đúng thật là cùng gia đình đến trung tâm bơi lội, Tông Ngọc hỏi tiếp: “Anh biết tôi trông như thế nào không?”

“Hôm đó anh nhìn thấy em mà.”

“Nếu như anh muốn nói đến ánh mắt thoáng qua dưới ánh đèn đường kia, vậy thì khỏi nói nữa, lúc đó tôi mang khẩu trang, đội mũ, ngay cả người ngồi đối diện tôi cũng không nhìn thấy được mặt tôi.”

Đoạt Cát Tài Nhượng không nói nữa, Tông Ngọc cau mày, thật sự là bởi vì cái nhìn kia à? Cô không nhịn được, tiếp tục hỏi: “Anh chưa từng thấy con gái sao?”

“Chưa từng thấy con gái ngoài núi Cống Bố.”

“Anh xuống núi được mấy lần rồi?”

“Lần đầu tiên xuống núi sau khi mười tám tuổi.”

Tông Ngọc đứng lên, lục lọi mấy cái ngăn kéo trong phòng, tìm được cáp sạc đa năng, cắm sạc điện thoại, có chút tự giễu nói: “Thế thì tôi cũng may mắn quá rồi, đúng lúc gặp phải người trưởng thành còn trong trắng như anh.”

Đoạt Cát Tài Nhượng nói: “Ông chủ Kim nói em sẽ ở với anh cho đến khi mùa Đông kết thúc, đến lúc đó nếu như em đồng ý, anh có thể đưa em về núi Cống Bố. Ở đó em muốn ăn gì dùng gì anh cũng cho em hết.”

Xem ra đầu óc của cậu ta không được nhanh nhạy lắm, chỉ biết mỗi cái lý lẽ cứng nhắc này, Tông Ngọc chẳng muốn tranh luận với cậu ta nữa: “Sao anh lại nói tiếng Hán?”

“Thầy của anh là người Hán.”

Tông Ngọc không hỏi gì khác nữa, hai người lẳng lặng ngồi đợi một lúc, điện thoại di động của cô đã đầy pin, cô mở WeChat ra, lướt tìm đến Lữ Ba, gửi tin nhắn qua, trên màn hình hiện lên thông báo đối phương không còn là bạn bè với cô nữa.

Cô gọi cho anh ta thì không thể kết nối được, cả ông chủ quán trà cũng vậy.

Chuyện đã quá rõ ràng, là cô bị Lữ Ba và tên đại ca tốt của anh ta bán đi.

Cô rất thong dong, đặt điện thoại xuống, hỏi Đoạt Cát Tài Nhượng: “Anh muốn ‘làm’ với tôi?”

Đoạt Cát Tài Nhượng không lên tiếng, dáng vẻ thẹn thùng.

Nhiệt độ trong gian phòng mát xa chợt tăng cao, Tông Ngọc không biết là do hơi nóng quá mạnh, hay là do ở quá lâu trong phòng xông hơi nhiệt độ không đổi này, hay là do cô mang khẩu trang đội mũ quá lâu, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Nam nữ đang trong thời kỳ trưởng thành, cùng ở chung trong một căn phòng tối, người này không ngừng gửi cho người kia những tín hiệu vui vẻ, khiến toàn thân như được nhóm lửa.

Câu nói “Đàn ông Khampa có năng lực tìиɧ ɖu͙© rất tốt” kia là cô chỉ nói đùa thôi, cô không có ý nghĩ đó, cho nên so với Đoạt Cát Tài Nhượng tâm tình đang dâng trào kia, Tông Ngọc bình tĩnh hơn nhiều.

Cô giơ tay tự quạt mình, hờ hững hỏi cậu ta: “Mở cửa sổ ra được không?”

Đoạt Cát Tài Nhượng không do dự, đứng lên mở cửa sổ.

Gió lạnh và tiếng còi xe trên đường cùng xông vào phòng mát xa, Tông Ngọc cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn, tên trước mắt này cố chấp dễ lừa, lại còn ngốc nghếch, cô nhéo ấn đường: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ ở đâu đây?”

Đoạt Cát Tài Nhượng đưa tay ra, cho Tông Ngọc xem chìa khóa cửa trên cổ tay cậu ta: “Ở tầng trên.”

“Anh biết ‘ngủ’ và ‘làm’ là hai chuyện khác nhau chứ?”

Đoạt Cát Tài Nhượng lắc đầu.

Tông Ngọc giải thích: “Thì tức là tôi muốn ngủ một mình, anh thích đi đâu thì đi đi.”

“Sao vậy?”

“Vậy anh có muốn ở với tôi đến khi mùa Đông kết thúc không?”

Đoạt Cát Tài Nhượng gật đầu.

“Vậy thì làm theo lời tôi nói.”

*

Quán trà, tầng hai, Lữ Ba đang hút điếu thuốc thứ tư.

Ông chủ Kim đếm năm mươi nghìn tiền mặt, lấy ra một nửa, nửa còn lại đặt lên bàn trước mặt Lữ Ba.

Lữ Ba không thèm nhìn, khom người, cánh tay phủ trên đùi, đối mặt với nền nhà.

Ông chủ Kim nói: “Đừng nghĩ nữa, bán cũng đã bán rồi.”

Lữ Ba không lên tiếng.

“Dù sao con nhóc đó cũng muốn đến Nghê Nguyệt, để nó kiếm tiền cho Nghê Nguyệt chi bằng kiếm tiền cho chúng ta đi.” Ông chủ Kim khuyên nhủ anh ta.

Lữ Ba hút xong điếu thứ tư, ngồi thẳng người, nói: “Con nhỏ đó vừa mới biết ba của nó chết rồi.”

“Thế chẳng phải chuyện tốt sao? Không có người nhà đến tìm, tao cũng không cần phải chạy đến đồn cảnh sát thông qua quan hệ mà giải quyết mấy chuyện này.”

Lữ Ba không nghĩ nữa, hít một hơi thật sâu rồi thở ra: “Chỉ là không biết trên người nó còn tiền hay không thôi, điện thoại hết pin nên không phá được mật khẩu.”

“Có tiền mà còn muốn vào ngành đó sao? Vung tay hào phóng với mày có lẽ là chút tiền cuối cùng còn sót lại, cũng chỉ có mấy trăm đồng tiền thôi mà.”

Lữ Ba đứng lên, cầm tiền trên bàn nhét vào túi: “Em về Cam Tây đây, mấy tháng này cũng không về, có việc gì thì gọi điện thoại cho em.”

“Ừm.”

*

Lạc Uyên ở Nghê Nguyệt mấy ngày liền, rảnh rỗi mới trở về Bảo Quận một chuyến, xử lý chút chuyện, khi trở về Nghê Nguyệt vào buổi chiều, chị Cửu đang dạy bảo những người khác trong đại sảnh bằng vẻ mặt u ám.

Chị ta chợt dừng lại, hình như cũng là vì nhìn thấy Lạc Uyên.

Quản lý tiền sảnh nói với Lạc Uyên, từ lúc vào Thu đến nay không có vụ làm ăn nào với người Tây Tạng, vào tầm này của năm ngoái thì đã có một số người Tây Tạng đến Nghê Nguyệt bao gái từ sớm rồi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Em tìm người hỏi rồi, gần đây người Tây Tạng vào thành phố nhiều lắm, khách sạn với trung tâm bơi lội đều được bao hết, cho dù không nhất thiết phải làm chuyện đó thì bọn họ cũng sẽ đến tìm mấy cô em út ở đây để vui chơi đánh bạc.” Quản lý suy đoán: “Lời giải thích duy nhất cho chuyện này chính là họ đã đi tìm mấy cô em ở hộp đêm khác rồi.”

“Diệm Thành có ổ khác?”

“Vẫn còn mấy nhóm nhỏ âm thầm lén lút cướp mối làm ăn của chúng ta.”

Lạc Uyên chợt nghĩ đến tiệm làm tóc yên tĩnh mấy hôm, hai ngày trước hình như vừa khai trương, nhưng không có cô em nào đứng dưới phố đèn đỏ, tức là đã cho nghỉ việc toàn bộ, hay là sắp xếp đi nơi khác?

Hắn đang nghĩ ngợi thì chị Cửu đi tới: “Đến sát vách một chuyến nữa đi, con khốn họ Cao đấy cùng với đám người của ả đang chơi đùa với chúng ta, dám gan bí mật hoạt động dưới mắt chúng ta! Cô gái trước kia mà tôi đưa vào đấy để làm nội gián nói lại với tôi, ả họ Cao đó đã đưa mấy cô em non mềm đến trung tâm bơi lội hầu hạ đám người Tây Tạng rồi.”

Quản lý tiền sảnh mắng hai câu: “Thách thức giới hạn chịu đựng của con người đấy à? Chúng ta vừa mới nhắc nhở đừng bước sang địa bàn của chúng ta cướp khách, vừa xoay lưng thì đám người đó đã cắn vào miếng thịt mỡ mà chúng ta tích trữ vào mùa Đông này. Sao cô ta có thể to gan đến vậy?”

Tên quản lý này vừa tới đây không lâu cho nên không hiểu những mối quan hệ giữa họ, chị Cửu nói cho anh ta biết: “Bà chủ của tiệm làm tóc này là tình nhân của lão Kim – ông chủ quán trà ở ngã ba, anh Khâu tặng cho cô ta một chỗ ở khu phía Nam cũng là cho lão Kim chút mặt mũi. Anh Khâu nói dù sao cũng làm hàng xóm nhiều năm rồi, không có chuyện gì cần thiết thì vẫn nên chung sống hòa bình với nhau.”

“Vậy cũng đâu thể để cho họ cưỡi lên đầu của chúng ta diễu võ dương oai được?” Quản lý không hiểu nổi.

Chị Cửu cũng quyết không chịu thua: “Nhất định phải tìm lại địa bàn của chúng ta.”

Quản lý tiền sảnh hỏi: “Tìm thế nào?”

Lạc Uyên nói: “Hai người chiều nay dẫn người đến sát vách, tôi đến trung tâm bơi lội một chuyến.”