Tông Ngọc buồn chán ngồi ở trong xe, lấy điện thoại ra chơi game Happy Poker, người chơi mạt chược ở phía đối diện có một con chó Husky, cô lại nghĩ tới Bộc Phá, không thể tập trung hết tinh lực, vốn dĩ có thể liên tục thắng gấp đôi, ăn được nhiều đậu vui vẻ [1] hơn, nhưng cuối cùng chỉ thắng được phần tiền gốc.
[1] Đậu vui vẻ: Thuộc một loại tiền ảo trong game Happy Poker của Tencent QQ.
Tông Ngọc cất điện thoại, bỗng nhiên có một vấn đề hiện lên, Bộc Phá là chó Becgie Bỉ, có thể trước đây là chó nghiệp vụ của quân đội, nhìn hàm răng của nó chắc cũng được năm tuổi rồi, nhưng chó nghiệp vụ của quân đội đa số là bảy, tám tuổi mới xuất ngũ, sao nó lại xuất ngũ sớm vậy?
Cô tựa đầu trên cửa sổ xe suy nghĩ, vô thức liếc nhìn chuỗi đồ ăn chiên rán của hai ông bà cụ bán ở cổng Nghê Nguyệt, có bốn, năm người vây quanh quầy, có một cặp đôi là sinh viên, chàng trai xách hai túi trên tay, còn cô gái thì cầm mấy xiên thịt ăn ngon lành, chàng trai si mê nhìn cô gái, khung cảnh khá đẹp.
Tông Ngọc thấy đói bụng hơn.
Cô không nhìn nữa, cửa ghế lái đúng lúc mở ra, cô còn tưởng là Lạc Uyên trở về, không ngờ lại là chị Cửu.
Sau khi chị Cửu lên xe, chị ta không nhìn Tông Ngọc, mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, phong thái kiêu ngạo: “Tuần sau anh Khâu tổ chức bữa tiệc ở Cam Tây, chị và Lạc Uyên sẽ đi.”
Tông Ngọc biết chuyện bữa tiệc, nhưng không biết là ở Cam Tây: “Ồ, vậy hả?”
Chị Cửu đưa cho Tông Ngọc một thỏi son chưa mở: “Lúc đó có mua, nhưng vẫn không tìm được cơ hội đưa cho em.”
Rõ ràng ngày hôm qua còn gặp mặt, nhưng Tông Ngọc không vạch trần chị ta.
Chị Cửu nói: “Xem ra em rất thông minh, nhất định đoán được bữa tiệc lần này chiêu đãi nhân vật có cấp bậc gì.”
“Nói rõ chút đi.”
“Nói trắng ra thì với dáng dấp này của em, chỉ cần chị sắp xếp đưa em vào, nửa đời sau của em không cần phải lo lắng gì nữa.” Chị Cửu nói: “Tất nhiên không phải là chị giúp em, nếu như đưa em theo mà có thể làm hài lòng họ thì chị cũng sẽ được anh Khâu coi trọng hơn, biết đâu lần sau lại kiếm được mối làm ăn buôn bán hái ra tiền nào đó, còn đưa chúng ta theo cùng thì sao.”
Nói xong chị ta còn có tâm mà bổ sung thêm: “Tuổi của chị không còn nhỏ nữa, làm người quản lý cả một hộp đêm, kiếm được tiền mua vài ba quả dưa cà không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng phải kiếm thật nhiều tiền để tích góp mua quan tài chứ.”
Tông Ngọc cười: “Chị không sợ tôi nói chuyện này với Lạc Uyên sao?”
“Tùy em, chị chỉ cảm thấy điều kiện của em rất tốt, hợp tác với chị thì có thể đôi bên cùng có lợi, nếu như em không đồng ý, chị cũng sẽ nâng đỡ một người có điều kiện kém hơn em một chút thôi, đối với chị cũng không có tổn thất gì.”
Tông Ngọc lấy điện thoại ra, mở giao diện quay số, đưa cho chị ta: “Cho số điện thoại để liên thoại đi.”
Chị Cửu nhập xong số điện thoại của mình thì xuống xe, Tông Ngọc nhìn mái tóc của chị ta bị gió cuốn đi, mỉm cười. Cô còn đang lo vì mình không đến được bữa tiệc này, chị Cửu rõ là ra tay giúp đỡ kịp thời mà.
*
Lạc Uyên từ Nghê Nguyệt đi ra, lên xe, cô muốn bảo hắn đưa cô đi ăn thịt nướng, chợt có một chiếc xe thắng gấp dừng ngay phía trước họ, Chim hoàng yến từ ghế sau đi ra, mái tóc uốn xoăn lọn to, bờ vai thon thả đập vào mắt Tông Ngọc.
Chim hoàng yến vô tình quay đầu lại, mắt đảo qua Tông Ngọc, nhìn Lạc Uyên, Tông Ngọc nhìn khuôn mặt chính diện của cô ta, xinh đẹp lại có khí chất. Không mang hơi thở phong trần giống chị Cửu, vừa nhìn đã biết cô ta cũng không phải là người địa phương, tạo cho người ta cảm giác cô ta và Tông Ngọc giống nhau, chỉ có điều cô ta có vóc dáng đẹp hơn Tông Ngọc, ngực tấn công mông phòng thủ, mặc một chiếc áo ống không thể che hết được vòng ngực, váy dài ngang hông cũng không che giấu được bờ mông kia, Tông Ngọc chỉ có thể hít khói thôi.
Ánh mắt Chim hoàng yến không dừng trên người Lạc Uyên quá lâu, nhanh chóng biến mất sau cửa Nghê Nguyệt.
Tông Ngọc không khỏi tò mò: “Sao người rừng lại được người ta chào đón quá vậy?”
“Gì?”
Sao mà nói sự thật này ra được? Tông Ngọc thầm thở dài chán nản, dời chủ đề: “Ờ thì là tôi thấy vòng bạn bè có người nói đi viện bảo tàng để ngắm tượng sáp của người rừng. Tôi tò mò không hiểu tại sao họ lại muốn ngắm người rừng thôi.”
Lạc Uyên không rảnh mà đi truy cứu ý chính của cô, nói: “Buổi chiều cô giữ nhà, gần tối dắt chó đi dạo.”
“Còn anh?”
“Không phải chuyện mà cô nên biết.”
Tông Ngọc nói: “Tôi không chịu, chiều nay Đoạt Cát tới tìm tôi.”
Lạc Uyên tỏ rõ thái độ: “Nếu như cô và cậu ta lén lút đi cùng nhau, xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, vậy thì đừng bàn điều kiện với tôi.”
“Nói như kiểu tôi không xem lời anh nói là gió thoảng bên tai thì anh sẽ thuận theo tôi vậy, chẳng phải anh bảo tôi ở nhà dắt chó đi dạo sao? Thế nếu tôi không đi gặp anh ta rồi anh có chịu nói chuyện của anh cho tôi nghe không?” Đàn ông đúng là phiền phức, Tông Ngọc thầm mắng trong lòng.
“Chuyện nào có thể nói cho cô biết thì tôi sẽ nói.”
Tông Ngọc nhướng mày, Lạc Uyên bỗng thay đổi thái độ, hơn nữa còn làm ra vẻ nhượng bộ cô.
Lạc Uyên đang lái xe, đột nhiên Tông Ngọc nắm chặt cánh tay hắn: “Anh đồng ý rồi phải không!”
Lạc Uyên gỡ móng vuốt của con chó nhỏ này ra: “Đồng ý cái gì?”
Tông Ngọc lại túm lấy cánh tay hắn: “Thì nói anh sau này ra ngoài sẽ đưa tôi theo, không cho tôi giữ nhà, dắt chó đi dạo, tôi hiểu theo ý như vậy có đúng không?”
Lạc Uyên không đáp, đạp chân ga đưa Tông Ngọc tới đường dành cho người đi bộ, trên dãy phố này có rất nhiều hàng quán ăn uống, bình thường rất náo nhiệt, nhưng bây giờ đã là buổi chiều nên không có nhiều người.
Tông Ngọc nhìn các quán cơm ở hai bên, thịt cừu nướng, lẩu Trùng Khánh, rất nhiều món ăn đặc sắc và những món ăn dân gian Tây Bắc nữa.
Trước khi có lựa chọn, cô chỉ muốn ăn thịt nướng, sau khi có lựa chọn, cái gì cô cũng muốn ăn.
Tông Ngọc không biết nên ăn gì, đang muốn nhờ Lạc Uyên đề cử thì đã thấy hắn đi vào quán thịt cừu nướng.
Tông Ngọc theo sau: “Ngộ nhỡ tôi muốn ăn mấy cái khác thì sao? Ngay cả hỏi mà anh cũng không thèm hỏi tôi luôn.”
“Ngủ đi rồi mơ, thích ăn hay không thì tùy.”
Tông Ngọc ở phía sau trừng mắt với hắn, ông người rừng đáng ghét!
Lạc Uyên bước vào quán chọn một vị trí gần đó, đặt chiếc túi vải trong tay lên ghế, gọi món thương hiệu của quán là một đĩa thịt cừu nướng,
một bát bánh trôi rượu nếp than và một cái bánh bao.
Tông Ngọc ngồi vào chỗ đối diện Lạc Uyên, xé bọc giấy đũa: “Người phụ nữ ở Nghê Nguyệt vừa nãy là người phụ nữ của Khâu Văn Bác hả?”
Lạc Uyên không đáp.
Tông Ngọc đặt đũa xuống ngay ngắn: “Ánh mắt mà cô ta nhìn anh giống như mang theo mối tình thầm kín ấy, trông chẳng thua gì so với sự triền miên dai dẳng của chị Cửu, chuyện này nếu để Khâu Văn Bác biết, anh có bị đuổi ra khỏi cửa không?”
Lạc Uyên cau mày: “Nói nhảm nhiều thế?”
Không phải là Tông Ngọc tò mò đời sống tình cảm của Lạc Uyên, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, hắn đáp hay không không quan trọng, cái cô để ý là một vấn đề khác: “Bộc Phá là chó nghiệp vụ của quân đội sao?”
Lạc Uyên vẫn không đáp như cũ, chỉ nhìn đồng hồ bên dưới bàn.
Tông Ngọc cũng nhìn đồng hồ của hắn, không phải là thứ đáng giá, nhưng cổ tay của hắn lại là hàng khó tìm, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ từng đường một, vị trí xương cổ tay có một vết sẹo nhỏ do bị bỏng, trông giống như hình trăng lưỡi liềm vậy.
Lạc Uyên gọi một cuộc điện thoại, mang theo túi vải đi lên tầng hai.
Nhân viên phục vụ bê thịt cừu nướng lên, Tông Ngọc chưa kịp hỏi hắn đi đâu.
Tông Ngọc ăn một miếng bánh trôi, liếc mắt nhìn lên tầng, lúc ăn đến cái thứ hai, Lạc Uyên và một người đàn ông một trước một sau từ trên tầng đi xuống. Người đàn ông kia thấp hơn Lạc Uyên một chút, nhưng ngũ quan đoan chính, có điều bị cặp kính gọng bạc lấn át càng làm nổi bật lên vẻ tri thức hơn là vẻ bề ngoài.
Lạc Uyên đi thẳng tới chỗ đối diện với cửa chính, dừng chân lại.
Người đàn ông nghiêng đầu qua chỗ khác, đầu tiên là nhìn chân hắn, sau đó nhìn mặt hắn, nhướng mày.
Lạc Uyên liếc mắt nhìn Tông Ngọc, không lên tiếng.
Người đàn ông theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và đôi mắt to tròn của Tông Ngọc, sự ngạc nhiên thậm chí càng rõ ràng hơn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không hề nói gì, đi ra ngoài.
Lạc Uyên quay về ngồi đối diện Tông Ngọc, Tông Ngọc mắt còn nhìn theo người đàn ông kia, mãi đến khi nhìn thấy xe của anh ta, đó là một chiếc xe trị giá hơn hai trăm nghìn nhân dân tệ, biển số xe khá phổ thông. Nhưng chiếc túi xách trên tay anh ta rất đắt tiền, nhìn bên ngoài phồng lên như vậy hẳn là bên trong chứa rất nhiều tiền.
“Ăn no chưa?”
Tông Ngọc không nhìn người đàn ông đó nữa, không trả lời Lạc Uyên, chỉ hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Phóng viên.”
Tông Ngọc biết rồi, gắp một miếng thịt, nói: “Cũng đúng, tìm phóng viên tung tin giả cũng là một trong những việc không thể thiếu trong hoạt động kinh doanh mang tính chất xã hội đen này mà.”
Lạc Uyên không đáp lời cô.
Tông Ngọc nói xong, qua rất lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Uyên, trong miệng còn đầy thịt nhai dở, lời nói đến chính cô còn nghe không rõ: “Anh nói cho tôi nghe rồi kìa.”
Lạc Uyên thật sự bắt đầu để cho cô tham gia vào những chuyện này rồi!
*
Hộp đêm Nghê Nguyệt.
Lúc Chim hoàng yến lên lầu tìm Khâu Văn Bác, vô tình đâm vào một cô gái có sắc mặt hơi khó coi, hai người họ giống như hai nhánh hoa hồng, tuy khác nhau về màu sắc, nhưng lại có cùng một hương thơm giống nhau.
Họ nhìn nhau trong ba giây, sự tráng lệ của hộp đêm lập tức trở nên ảm đạm u tối, những cây cột khắc rồng vẽ phượng thực sự không xứng để họ lãng phí những năm tháng quý giá này.
Nước mắt cô gái chợt ngừng rơi, bước chân của Chim hoàng yến cũng không còn vội vã nữa.
Uất ức cái gì? Chẳng phải tất cả đều do chính mình lựa chọn sao?
*
Chim hoàng yến bước vào phòng của Khâu Văn Bác, Khâu Văn Bác vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại, ngồi xuống, đúng lúc nhìn thấy mắt của Chim hoàng yến phủ một lớp sương mù, Khâu Văn Bác vươn tay về phía cô ta.
Chim hoàng yến đi tới, ngồi lên đùi Khâu Văn Bác, gác cằm lên bả vai ông ta: “Giáo viên hướng dẫn nói em không tích lũy được đủ số tín chỉ, còn lâu mới tốt nghiệp được.”
Khâu Văn Bác còn tưởng là chuyện gì, ôm eo cô ta, nói: “Vậy đừng đi học nữa, em có dựa vào bằng tốt nghiệp của đám gà rừng trong trường đó ăn cơm đâu mà lo.”
Chim hoàng yến khóc thút thít, đáp:” Nhưng sao em tìm việc được đây?”
Khâu Văn Bác hôn nhẹ lên mặt cô ta, lau nước mắt cho cô ta: “Ngốc rồi phải không? Anh có nhiều cửa hàng kinh doanh vậy mà, em nghĩ là mở cho ai?”
Đôi mắt của Chim hoàng yến ươn ướt: “Nhưng những thứ này đều không thích hợp với em.”
“Vậy em hợp với những thứ gì?”
“Em nghĩ là em sẽ làm nhân viên bên bộ phận quảng cáo.”
Nước mắt của Chim hoàng yến rơi vào cổ áo của Khâu Văn Bác, Khâu Văn Bác rõ ràng không yêu cô ta, những vẫn thấy đau lòng, bèn dùng đôi môi dày đầy râu ria hôn lên má cô ta: “Công ty của anh trai anh có thể đáp ứng yêu cầu của em.”
Chim hoàng yến nhìn ông ta, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, trông mềm mại yếu ớt hơn cả Lâm Đại Ngọc: “Vậy có được không?”
Khâu Văn Bác nhìn chằm chằm đôi mắt của cô ta một lúc, cười nói: “Công ty của nhà mình, có gì mà không được?”