Mọi người lúc này đều đang tụ tập quanh phòng khách lầu 1, bao gồm 4 người nhà Ciso kia.
Chú Mason ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu, thím Mary thì ở cạnh mà nhỏ giọng an ủi.
Cô Winnie thì lấy tay che trán,
Ron thì tỏ vẻ buồn rầu, ngay cả trí thông minh của Ron, đều nhìn ra được cả nhà này không phải là tự sát.
Alfred và bà Molly đứng chung một chỗ, giống như là người đi qua đường, không liên can đến kịch bản đau buồn này.
Karen ôm Pall đi xuống cầu thang, đế giày gõ xuống bậc cầu thang bằng gỗ, tạo thành từng tiếng bước chân rõ ràng vang lên.
Thời gian dần trôi qua,
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía anh.
"Tiền đặt cọc, đã nhận rồi, nhận tiền đặt cọc của người ta, vụ làm ăn này, bất kể ra sao đều phải làm tiếp.
Thím, xin hãy cùng với Molly trang điểm tốt cho 4 thi thể này, mặc dù thời tiết bây giờ lạnh, lễ viếng ngày mai, thi thể có bị phân hủy hay không cũng không phải vấn đề lớn, nhưng ít nhất cũng phải cả nhà họ ra đi có thể diện chứ.
Chú, xin mang hãy cùng với Ron bố trí lại lầu 1, yêu cầu của khách hàng là giản lược và trang nghiêm, vậy chúng ta cứ dựa theo yêu cầu của họ là được.
Alfred, những tên phóng viên và những người không liên quan khác, hãy trông chừng tốt bọn họ, ngày mai mới là lễ viếng, ta cũng không muốn nhà ta hôm nay bị quấy rầy.
Mặt khác,
Làm phiền cô Winnie hãy làm giúp cháu một bảng danh sách của những nhân vật lớn ngày mai sẽ đến dự, lễ viếng ngày mai hãy để họ lưu lại địa chỉ, chúng ta sẽ gửi bưu điện cho họ một phần quà kỷ niệm rất đẹp."
Nói xong những lời này,
Ánh mắt Karen lần nữa nhìn về phía tất cả mọi người ở đây:
"Đây là ý của ông nội;
Ông nội nói,
Nhà Inmerais không nuôi người rảnh rỗi,
Làm việc!"
Mọi người bắt đầu bận rộn, có lẽ sự ngột ngạt lúc trước, cũng chỉ là một quá trình chuyển biến tâm lý nhất định, sau đó, vẫn cần phải đối mặt hiện thực.
Thím Mary và bà Molly hợp lực, đem từng thi thể của gia đình này xuống tầng hầm để làm việc;
Chú Mason cùng với Ron, lấy ra dụng cụ bố trí, bắt đầu trang trí lại lầu 1;
Alfred thì cầm một cái ghế gỗ, ngồi ở trong sân, nhìn chằm chằm đám phóng viên và đám người ngồi dưới đất ở ngoài kia.
Trong sân, là một con dị ma đang ngồi;
Bên ngoài viện, ngồi một đám hoa hồng trắng;
Tư thế ngồi của dị ma Alfred ưu nhã, mà đám hoa hồng trắng kia, thì giống như đã bị chó ngậm lấy.
Cô Winnie bắt đầu làm danh sách ghi chép, đứng cạnh bên điện thoại, thỉnh thoảng lại mở lời hỏi thăm.
Tất cả mọi người bắt đầu bận rộn.
Karen ôm Pall, một lần nữa trở lại trên lầu.
Cảm giác dày vò cả ngày, mà bây giờ, ngược lại là một loại cảm xúc chờ mong.
Lễ viếng ngày mai, người nên lên đài biểu diễn sẽ đến, ai là nhân vật chính ai là vai phụ, liếc qua sẽ thấy ngay;
Chờ sau khi kết thúc lễ viếng,
Mình sẽ có thể cầm danh sách cùng ông nội đi đến từng nhà mà chào hỏi từng người.
Cả gia đình người bị hại đã chết đi, khúc ca múa của kẻ gây tội ác đã bắt đầu, nhưng kẻ cười đến cuối cùng, mới là kẻ cười giỏi nhất.
Karen không ngại thưởng thức thật tốt nụ cười của chúng vào ngày mai
Giống như là một tên thợ săn thực thụ, trước lúc bắt đầu cuộc săn, thích nhìn con mồi của mình nhảy múa.
Đây là một loại thưởng thức,
Cũng là một loại cảm giác vui vẻ không cách nào chối từ.
Ý nghĩ thế này, không biết từ lúc nào đã tràn đầy trong đầu của mình;
Nhưng Karen lại không có ý muốn kháng cự hay bài trừ nó,
Thái độ của Dis là điểm tựa lớn nhất của anh,
Giống như câu mà Dis đã nói: Nắm đấm, là đạo lý lớn nhất.
Karen tay trái ôm Pall, tay phải nâng lên, chậm rãi nắm lại;
Con mèo Pall này tựa như có thể xem thấu lòng người,
Mặc dù lúc này bởi vì cá chép nướng mì nên vẫn nằm trong lòng Karen,
Nhưng vẫn khó sửa bản tính của mình mà mở miệng trêu chọc nói:
"Cho nên, câu bây giờ cũng bắt đầu say mê, “Quyền” của thần linh sao?
Có thể thoát khỏi khuôn mẫu xiềng xích của thế tục, mặc kệ tất cả quy tắc trật tự, dùng “Quyền” đánh tất cả thành thịt muối?"
Thần Quyền (nắm đấm của Thần) sao?
Hay là,
Thần quyền (quyền lực của Thần) ?
Karen mở miệng nói: "Cách giải nghĩa từ “quyền” này cuả tôi và cô, cũng không giống nhau."
"Ha ha ha, có gì khác biệt nữa chứ, chỉ có ý chí của thần linh, mới có thể phá tan dơ bẩn u ám mà do nhân loại chính mình tạo nên, mang đến sự trừng phạt thấu xương!"
"Thật ra còn có một loại “quyền” khác đấy."
"Một loại nào?"
"Cái đầu mèo nhỏ của cô, không hiểu được đâu."
"Cậu là đang khinh bỉ tôi? Nhưng tôi lại cảm thấy ‘cái đầu mèo nhỏ này" so với câu “cái đầu chó của ngươi" nghe có vẻ tốt hơn nhiều."
"Đúng vậy, không sai."
"Nếu như ngày nào đó, cậu muốn tin vào tông giáo, có thể nói với tôi."
"Vì cái gì không phải Dis?"
"Vì cái gì, vì cái gì?
Ha ha.
Trong đầu của cậu chưa từng suy nghĩ rõ ràng việc này à?"
Pall nhảy ra khỏi tay Karen,
Rơi xuống đất,
Nhìn xem Karen,
Cười nói:
"Bởi vì Dis, ông ta không tin vào tông giáo."