Cô Winnie đang gọi điện thoại, trông thấy thím Mary đi quang qua phòng khách, cầm bình cà phê trong tay.
"Đợi chút nữa để em đem xuống cho." Cô Winnie vừa ống nghe vừa nói với thím Mary nói.
"Không có việc gì, để chị tự lấy xuống là được rồi, hai mẹ con kia nhảy lầu chết nên nhìn hơi thảm, ta sợ Molly ở dưới một mình lâu sẽ sợ."
"Được rồi."
Cô Winnie cười cười,
Tiếp tục bấm vào một số điện thoại, đồng thời ghi chép vào bảng danh sách.
Cô cũng không rõ ràng cháu của mình chuẩn bị tặng quà gì, nhưng bây giờ, việc mà mỗi người trong nhà Inmerais không thích nhất, đó là ngồi yên không có việc gì làm, bầu không khí áp lực kia khiến mọi người cảm thấy cực kỳ nặng nề.
Thím Mary thì bưng bình cà phê quay trở lại tầng hầm,
Đứng tại cửa phòng làm việc,
Bà ấy hơi kinh ngạc mà nhìn xem Molly đang dùng kim khâu may vá da mặt của thi thể.
Mũi khâu rất nhanh, không do dự chút nào, mọi thứ đều có cảm giác rất tự nhiên và thong thả.
"Ngươi thật sự làm ta kinh ngạc đấy."
Bà Molly nghe được lời của thím Mary, mỉm cười, nói:
"Chỉ là nghĩ đến việc bọn họ chết thảm thương như thế, thì lại không còn cảm thấy đáng sợ, tôi cảm thấy như vậy có bình thường không, thưa phu nhân?"
"Ta đã nói rồi, gọi ta là Mary là được rồi. Ngươi cảm thấy thế cũng rất bình thường, thật ra thì đa phần mọi người cũng sẽ không cảm thấy sợ khi nhìn thấy thi thể người thân của mình."
"Nhưng bọn họ cũng không phải là người thân của tôi."
"Đáng thương cũng là một loại cảm xúc ràng buộc rồi."
Thím Mary thở dài, ngồi xuống một cái ghế nhỏ ở cạnh bên.
Ciso và mẹ của hắn thì dễ xử lý hơn một chút, Ciso uống thuốc độc chết, chỉ cần trang điểm nhẹ là được;
Mẹ của Ciso thì treo cổ chết chết, trang điểm cần phải đậm một chút, có thể dùng cổ áo để lại phần cổ bị gãy xương, sau đó dùng máy căng cứng phần da ở sau gáy, như thế thì lúc nằm trong quan tài mới trông được bình thường.
Ngày mai là lễ viếng, cho nên thời gian còn lại để chuẩn bị cũng không nhiều, cộng thêm là 4 thi thể cùng một lúc, cho dù là có Molly trợ giúp, cũng cần tranh thủ thời gian.
Còn một việc nữa, hai mẹ con nhảy lầu chết, gương mặt bị phá hủy khá nghiêm trọng, cần khâu lại phần da bên ngoài.
Thím Mary cũng cầm lấy kim khâu, nói với bà Molly:
"Molly, bên chỗ đó còn thừa da heo không?"
"Ở đây." Bà Molly đưa cái đĩa qua.
"Ngươi không dùng à?" Thím Mary nhìn lướt qua đĩa, lại tò mò mà đứng người lên nhìn xem nửa bên gương mặt thi thể đã được Molly khâu xong.
"Chỉ cần bảo trì vẻ bình thường của gương mặt là được rồi, tôi dùng phần da ở những chỗ khác trên cơ thể để đắp vào."
"Cái này cũng không phù hợp lắm."
"Không thích hợp sao?" Bà Molly nghi ngờ nói, "Tôi cảm thấy, nếu tôi là họ, tôi tình nguyện lựa chọn dùng da của những bộ phận khác để khâu lên mặt mình chứ không phải là da heo."
Thím Mary đột nhiên cảm giác thấy lời của Molly rất có lý, bởi vì nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng mà,
Một lát sau,
Thím Mary vẫn mở miệng nói:
"Người nhà của họ sẽ không thích, nếu như bọn họ biết."
"Tốt, tôi hiểu được."
Thím Mary nhìn người phụ nữ đang tự mình sửa sang lại gương mặt của thi thể, thở dài, nói:
"Trong một vài thời điểm, sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ."
Bà Molly bưng lên chén cà phê, uống một hơi cạn sạch;
Sau đó vừa kéo kim khâu vừa nói:
"Phu nhân..."
"Gọi ta là Mary."
"Mary, cuộc sống đôi khi giống như một chiếc bánh kem sầu riêng vậy, vừa nghe thì có vẻ rất tệ hại."
Thím Mary cho rằng Molly chỉ là đang an ủi mình,
Cho nên cũng trêu chọc Molly:
"Nhưng ta bị dị ứng với sầu riêng."
...
"Quan tài có thể lựa chọn đặt song song nhau, người chồng ở chỗ này, người vợ ở chỗ này, người mẹ già thì ở chỗ này, cô con gái... thì để ở giữa đi." Mason bố trí, Ron đứng ở bên cạnh gật đầu.
"Cái bàn, cái ghế, để ít thôi, không cần sắp xếp chỗ ngồi của khách ở bên trong, tất cả đều đặt ra ngoài sân, như vậy cho không gian ở trong thoáng hơn một chút."
"Còn về rượu, bên kia sau đó sẽ đưa tới, đều là rượu không tệ."
"Còn về thức ăn, thì do cháu Karen của ta chuẩn bị."
"Ngài an bài rất tốt." Ron nói.
Mason lui về phía sau mấy bước,
Cúi đầu 1 cái về hướng của tầm hầm lầu 1;
Ron tò mò nói: "Thưa ngài, quan tài còn chưa được mang lên đến đâu."
"Đơi mang quan tài lên tới rồi lại cúi đầu, ta sợ sẽ cảm thấy buồn nôn."
"Không đến mức đó đâu, thưa ngài, mặc dù kiểu chết hơi thảm một tí, nhưng kiểu chết thảm hại hơn chúng ta cũng không phải chưa..."
"Không Ron à, ta buồn nôn chính mình cơ."