Số 13 Phố Mink

Chương 147: Nắm đấm (2)

Cho dù biết người kia là kẻ đứng sau tấm màn đen, nhưng hắn ta là tầng lớp quyền quý mà.

Cho dù là bọn hắn đã đặt trước dịch vụ lễ tang, bọn hắn mỉm cười đối với ngươi, lộ ra tác phong làm việc của mình, bọn hắn cười nhạo ngươi, coi như cho ngươi biết tình huống thật sự thì có làm sao, ngươi cũng phải cắn răng mà nuốt xuống bụng;

Vì đến cùng, quy tắc là do bọn chúng đưa ra.

Thế nhưng là,

Ông lại nói với cháu rằng,

Đi,

Chúng ta bây giờ đi qua nhà hắn để tìm hắn tâm sự?

Cảm giác này giống như là,

Đã đến gần lúc bước ra sân khấu,

Ta tìm ngài đối chiếu lại kịch bản,

Kết quả mới phát hiện, hai chúng ta cầm hai cái kịch bản hoàn toàn khác nhau.

Dis nhìn xem Karen nói không ra lời,

Thở dài,

Nói:

"Cho nên, thật ra thì cháu chưa chuẩn bị cái gì hết sao?"

"Cháu..."

"Ta cho là cháu đã chuẩn bị xong mọi việc, cho nên mới đến phòng tìm ta."

"Cháu..."

"Vậy cháu vừa nãy đến tìm ta có mục đích gì?"

"Chái..."

"Không thể tiếp tục băn khoăn vì khúc mắc trong lòng của mình, cho nên nghĩ tìm đến ta để hy vọng thử lần cuối cùng, nhưng thật ra cháu cũng không nghĩ đến việc nhờ ta ra mặt có thể làm được gì?

Tóm gọn lại mà nói,

Cháu tìm đến ông, khóc lóc một hồi, để tâm trạng mình được yên ổn?"

"Vâng...."

Karen thừa nhận.

Bởi vì người chết cũng không phải là gia đình của Roth, cho nên anh ta vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí của mình, nhưng nội tâm của anh cũng không chịu nổi sự dằn vặt, giống như là tình cảnh của chú Mason, bị âm mưu của người ta đè ép, nhưng lại e ngại nhiều thứ mà luống cuống chân tay, cuối cùng... Chỉ có thể chịu đựng, che lại lương tri của mình, lặp đi lặp lại bài ca than thở "Sự đáng thương của kẻ thấp cổ bé họng" để tự an ủi mình.

Thật ra, trong nội tâm của mình, ngay cả việc làm nhân vật “thấp cổ bé họng” kia cũng còn chưa chuẩn bị xong.

"Karen."

"Ừm."

"Mấy quyển sách mà ta bảo Lunt lấy về cho cháu, có thời gian rảnh thì xem xét kỹ càng, nhất là quyển « Ánh sáng Trật Tự » kia mà cháu nói đã xem qua.

Trong sách chỗ đó đã viết rõ ràng, cháu thật sự đã xem kỹ sao?"

Cháu còn nghĩ đó là từ ngữ phóng đại dùng để tuyên truyền...

Chứ không nghĩ đến là sách báo phổ cập kiến thức khoa học.

Dis duỗi ra tay,

Vỗ vỗ bả vai Karen,

Giọng điệu nghiêm trọng mà nói:

"Ngàn năm trước, ngay cả lúc quốc vương lên ngôi, đều cần quỳ xuống dưới chân của thần, cầu xin tông giáo ban tặng quyền hành chấp chính hợp pháp, quân quyền do thần ban.

Gần ngàn năm sau, trường hợp như vậy ít đi rất nhiều.

Nhưng,

Là bởi vì cái chức vị quốc vương này không còn xài được,

Thần,

Thế nhưng vẫn luôn luôn còn đứng ở đó."

Nói xong những lời này, Dis nhìn cái vali xách tay màu đen mà mình đem theo một chút, lắc đầu, quay người, đi trở về phòng sách của mình, đồng thời nói:

"Không nên học sự hèn nhát, lúc lương tâm bất an cũng chỉ biết ưỡn bụng mình ra mà sưởi ấm dưới ánh nắng.

Hãy học cách chủ động làm việc đi,

Ít nhất thì,

Cũng chuẩn bị kỹ càng danh sách những người có nghi ngờ dính líu đến vụ việc lần này đi."

"Phanh."

Cửa phòng sách đóng lại.

Để lại Karen vẫn đứng tại đầu bậc thang, không gió, nhưng suy nghĩ vẫn lộn xộn như cũ.

"Meo ~ "

Tiếng kêu của Pall truyền đến,

Nó nện bàn chân mèo của mình, vững vàng cất từng bước trên lan can bóng loáng của cầu thang, nghiêng đầu sang chỗ khác, tựa như cố ý mỉm cười, nhìn về phía Karen:

"Tôi nói qua rồi, Dis, luôn luôn có thể cho cậu lời đề nghị thích hợp và tỉnh táo nhất."

Nói xong,

Pall còn có chút hơi hưng phấn mà lắc lắc cái đuôi.

"Đề nghị này, cậu có hài lòng không?"

Karen nhìn xem Pall,

Giờ anh mới hiểu được,

Khi nhìn thấy lúc tâm tình của mình sa sút, vì sao Alfred lại chủ động nhắc nhở mình:

"Thiếu gia, ngài có thể đi hỏi ông nội của ngài một chút."

Cho nên,

Đứng trên góc độ của Alfred,

Cậu ta chắc là có chút không hiểu nổi,

Rõ ràng đối phương đã vận dụng sức mạnh của dị ma, các người vì cái gì còn muốn ngồi trong xe tang than thở thế?

Hô...

Cũng may Pall và Dis đều nói qua, thân phận Tà Thần của mình, hoàn toàn không có sơ hở gì, mà sau khi Tà Thần giáng thế, sẽ có một khoảng thời kỳ suy yếu rất dài, thời gian suy yếu này không chỉ có sức mạnh... Mà còn có ý thức và ký ức không trọn vẹn;

Cho nên, Alfred chỉ là thoáng qua có chút không hiểu, cũng không đến nỗi nghi ngờ điều gì.

Karen hít sâu một hơi,

Đưa tay,

Ôm Pall vào trong ngực, Pall cũng không giãy dụa, ngược lại biết sự hậm hực trong lòng Karen bị tiêu tán nên thừa cơ hội để đưa ra yêu cầu:

"Món cá chép nướng mì lần trước cậu nói đến, lúc nào làm cho tôi?"

Karen đưa tay vuốt vuốt bụng Pall,

Ngay tại lúc Pall thực sự nhịn không được nữa muốn giơ móng vuốt lên cho anh một bài học:

"Đêm nay sẽ làm cho cô."

"Được rồi meo ~ "

...