Số 13 Phố Mink

Chương 142: Bọn chúng là cái thá gì? (2)

Sau khi đẩy cáng cưu thương đến chỗ xe tang, Karen mở ra buồng sau của xe tang, từ phía trên kéo xuống một khối ván nệm, như vậy thì cáng cứu thương có thể trực tiếp kéo lên xe, đây là chỗ thiết kế mà chiếc xe tang cũ không có.

Karen đi lên phía trước, kéo cáng lên, mẹ của Sarah và Roth thì cùng ở dưới đẩy lên.

Cuối cùng thì cáng cứu thương chở "Tay gãy Ciso" cũng được đẩy lên xe tang.

Karen đi xuống xe, nhìn ra phía xa xa, tìm kiếm bóng dáng của chú Ciso.

Mà ngay ta lúc này, ông Roth đang trò chuyện nãy giờ bỗng nhiên đến trước mắt của Karen, nét mặt của ông ta có chút trở nên méo mó, hốc mắt đỏ lên, gầm hét lên như điên cùng:

"Ngài Karen, một người cha tối hôm qua vẫn đang suy nghĩ làm sao để chiêu đãi bạn của con gái đến nhà làm khách, bỗng nhiên lại uống thuốc độc tự sát, ngài cảm thấy điều này có thể xảy ra sao?"

"Tôi..."

"Hắn ta chết, Ciso tay gãy chết rồi, mẹ già của hắn cũng đi treo cổ, vợ hắn thì cùng với con gái nhảy lầu chết rồi, tôi đến xem cảnh tượng đó, không thể nào mà nhìn nổi, căn bản cũng không thể nào nhìn ra được, cũng không dám đành lòng mà nhìn.

Thưa ngài Karen, Mira nhà họ, nhưng là cục cưng trong lòng bọn họ mà.

Mặc kệ gặp được chuyện gì, bọn họ khẳng định cũng sẽ liều mạng bảo vệ Mira, nhất là vợ của hắn ta, vợ của hắn ta cũng bởi vì sau khi sinh ra Mira nên tim mới có vấn đề.

Vợ của hắn còn yêu quý con gái hơn chính mạng sống của mình.

Cô ta cho dù muốn đi tìm cái chết,

Làm sao lại có thể mang con gái mình theo chết cùng được chứ!"

Karen không biết phải trả lời Roth như thế nào.

Roth dùng tay nắm lấy quần áo Karen, mẹ của Sarah ở phía sau kéo chồng của mình lại, nhưng Roth vẫn không buông tay.

"Còn có một chuyện nữa là... Tại sao tới đón Ciso, là do ngài Karen đến?

Trời ạ,

Hắn ta sao có thể trả nổi tiền phí mai táng được chứ,

Nhà hắn ta ngay cả tiền hỏa táng đều phải gom góp,

Làm sao có thể có tiền mà đi tổ chức lễ tang!

Ngài nhìn xem đi,

Hắn ta bây giờ đã được nằm vào trong chiếc xe tang này,

Đây là việc lúc hôm qua hắn còn sống cũng không dám mơ đến đấy! ! !"

"Phù phù!"

Cây gậy của Roth rơi xuống dưới đất, sau đó cả người ông ta cũng té lăn quay xuống vũng nước bên canh, nước bẩn bên trong văng tung tóe, ông ta cho dù tàn tật nhưng vẫn luôn thích sạch sẽ, lại đang không ngừng dùng hai tay mà tóe nước:

"Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện này cuối cùng là như thế nào! Ai có thể nói cho tôi, chuyện này đến cùng là tại sao!

Những phóng viên kia sao có thể đến nhanh như thế!

Sao di thư của Ciso có thể mắng ngài Sickson!

Trời ạ,

Hắn ngay cả việc xem bài tập của con gái học tiểu học còn không biết, còn cần phải mang con gái sang hỏi bài Sarah mà!"

Lúc này, cả đám phóng viên đã chụp ảnh từ phía trong đi ra;

Bọn chúng che dù, che lấy máy chụp ảnh, cẩn thận từng li từng tí từ mà giẫm lên cục gạch ra khỏi vũng nước, lúc đi qua Roth đang vùng vậy bên trong vũng nước đọng, cả đám tỏ vẻ khinh bỉ và sợ hãi, nhanh chóng vòng ra xa.

Mặc cho Roth tiếp tục ngồi một mình ở chỗ đó mà điên cuồng hét to.

Lúc này, chú Mason dưới sự hỗ trợ của một người cảnh sát khác, chuyển thi thể của mẹ Ciso ra.

Càng ở phía xa, Alf một người đẩy một chiếc xe cứu thương khác đến, phía trên vải trắng có hai người nằm.

Sau khi tất cả thi thể đều đã được chuyển lên xe tang, bánh xe dưới cáng cứu thương được thu lại, ở trong cái hộc giữa xe, là thi thể của Ciso và người mẹ già, hai bên lúc đầu là chỗ ngồi, thì là người vợ và đứa con gái.

sau khi Mason ký xong giấy tờ với phía cảnh sát, ngồi vào ghế lái.

"Thiếu gia, lên xe thôi." Alf nhắc nhở Karen.

Karen lên xe, chỗ ngồi đã để thi thể, Karen và Alf chỉ có thể ngồi ở phía dưới, đồng thời còn đưa tay ra vịn vào để phòng ngừa việc xe xóc nảy mà thi thể bị trượt xuống.

Rốt cục,

Sự ồn ào náo động bắt đầu rời xa, xe tang lái ra khỏi phố Hầm Mỏ.

"Alf, đốt giúp ta điếu thuốc." Chú Mason đang lái xe kêu lên.

Alf nhích người qua, lấy gói thuốc của chú Mason, rút ra một điếu đưa đến miệng rồi sau đó lấy diêm châm thuốc.

Đợi đến khi Alfred châm thuốc xong, lại nghe chú Mason chép miệng.

Alf hiểu ý, đồng thời cũng nhớ tới đến cảnh ngày đó ở bệ cửa sổ lầu hai nhà số 128 phố Mink, mình và bà Molly cùng đấng vĩ đại hút thuốc, sau đó cất tiếng cười to.

Alfred đem thuốc lá đưa đến bên miệng Karen,

Karen nhận lấy điếu thuốc, nhưng từ chối Alf châm thuốc.

"Chú à..."

Không chờ Karen nói xong, Chú Mason đang lái xe lên tiếng:

"Tự sát, tự sát, tự sát, tự sát con mẹ nó!"

Đưa trước xong tiền đặt cọc tang lễ, hẹn ngày trước, sau đó cả nhà tự sát, sau đó chờ nhặt xác, việc này cũng không phải không có, trên thực tế trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua chuyện tương tự thế này, thật có đôi vợ chồng già vì cùng chết, cho nên sớm an bài xong chuyện hậu sự cho mình.

Nhưng tiền đặt cọc 100 nghìn Rupee,

Đặt cho nhà tang lễ Inmerais,

Một gia đình sống ở Phố Hầm Mỏ có thể chịu nổi số tiền phí này sao?

Kẻ đưa trước tiền cọc, đã sớm biết sẽ có người chết, sẽ chết vào ngày hôm này, cả nhà người ta cùng chết!

Cũng không phải tổ chức tang lễ tập thể cho người cùng một thế hệ đã chết!

Cho nên, cái này sao có thể gọi là tự sát?

Người khác không biết rõ,

Người ngoài không cũng không biết rõ,

Nhà Inmerais đã nhận được tiền cọc từ trước sao có thể không biết rõ.

Nhà mình nghỉ ngơi mấy ngày nay, chỉ là vì đợi cái đơn hàng "Tự sát" này?

Mason không phải người ngu, ông cũng đương nhiên đã sớm nhìn ra.