Karen đứng người lên, nhìn xem Roth đang vừa chống gậy vừa dùng l*иg ngực để giữ mình thăng bằng.
Hít sâu một hơi,
Cảm thấy trong đầu có chút mơ hồ,
Trong chốc lát cũng không phân biệt được là thiếu hay là thừa oxi.
Nhưng trong lòng, nói chung vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, khối đá vốn đè năng trong lòng từ nãy, vào lúc này giống như đã được để xuống.
Nhưng mà, loại tâm trạng này cũng không cách nào có thể dùng lời nói biểu đạt ra được, không phải là bởi vì nó phức tạp, mà bởi vì một gia đình khác xảy ra thảm kịch như vậy, chuẩn mực đạo đức làm cho anh ta không thể nói ra những lời không phù hợp vơi hoàn cảnh lúc này.
Nếu như mình không ở nơi hiện trường, mà là đang gọi điện thoại, vậy hoàn toàn có thể nói:
"Ha ha, Roth, nghe nói con đường chỗ nhà ông có người trong cả một gia đình đều chết, làm tôi cũng hết hồn, còn tưởng rằng là nhà ông xảy ra chuyện đấy."
Tại trước sự chết chóc,
Đa phần cảm xúc cũng sẽ bị nhuộm lên một sắc màu tăm tối;
Nhiều khi cũng không phải là vì tôn trọng người đã mất, mà là đang tôn trọng sự quý giá của sinh mạng;
Cuối cùng thì, lúc mọi người nhìn vào thi thể của người đã mất đang nằm kia, lúc còn bé thì trong đầu đều đã tưởng tượng qua cảnh tượng khi mình mất đi sẽ như thế nào.
Đương nhiên, có thể lý giải được việc tâm trạng của mình cảm thấy thoải mái hơn, cũng không cần vì thế mà cảm thấy ấy nấy, con người khó mà có thể thật sự đồng cảm với sự đau thương và mất mát, nhất là của những người xa lạ khác.
"Karen, Karen?" Chú Mason lại kêu lên, " “Cháu không sao đấy chứ, giữ cái xe đứng yên nào."
Karen quay đầu lại, đi qua, giữ chặc cáng xe lại.
Chú Mason lại phân công nói: "Alf, cậu và tôi vào trong nhấc bộ thi thể kia, Karen, nếu như cháu không đẩy nổi, chờ bọn chú ở chỗ này."
Karen thử một mình đẩy xe cứu thương, nếu như đẩy trên mặt đường bằng phẳng thì cũng không có vấn đề gì, nhưng hết lần này tới lần khác mặt đường nơi này mấp mô, bánh xe cũng rất dễ chạy xuống vũng nước.
Lúc này, mẹ của Sarah đi tới, giữ lấy một bên còn lại, giúp Karen cùng đẩy cáng xe cứu thương.
Roth cũng theo phía bên cạnh: "Ngài Karen, cậu có biết không, ở trên con đường này tôi được mọi người gọi là Roth người thọt, người nằm trên đây thì gọi là Ciso tay gãy."
"Nói đến cùng thì, cha của hắn và cha của ta cũng đã từng vẫn là công nhân, lúc khi chúng tôi còn bé, họ thường xuyên uống rượu với nhau, hai chúng ta còn cùng nhau chơi đùa."
"Về sau, chúng ta cùng làm cho một nhà máy, vào ngày phát sinh sự cố, chúng ta đều ở phía dưới dàn máy móc, tôi vì vậy mà mất đi một cái chân, còn hắn thì mất đi một cánh tay."
"Hắn ta đã từng an ủi tôi như thế này, Roth à, tôi thật sự rất hâm mộ ông đấy, ông ít ra còn có hai cánh tay hoàn chỉnh để có thể sử dụng đống vỏ xe để làm dép lốp, nhưng tôi lại không thể dùng đôi chân này để dệt gang tay."
"Nhà hắn thật ra còn khó khăn hơn nhà của tôi nữa, lúc mùa hè tôi làm dép lê mỗi tháng còn có thể kiếm thêm được mấy trăm Rupee phụ giúp gia đình, vợ của tôi còn có thể đi làm trong xưởng may kiếm tiền.
Hắn đôi khi chỉ có thể đi nhặt thịt thừa từ bãi rác hay để về bán cho mấy quán thịt rán, nhưng, hắn cũng sẽ thường mang mấy phần thịt tươi mới nhất về nhà, cũng sẽ phân một ít cho nhà chúng tôi.
Mỗi lúc hắn đưa thịt cho tôi, hắn đều sẽ nói:
Haha, thịt này cho dù là thừa thải, lúc nhai nó vẫn rất ngon, giống như hai chúng ta vậy, thiếu cánh tay thiếu chân, nhưng chúng ta không phải vẫn là con người như nhau sao."
"Vợ hắn có vấn đề về tim, không làm được việc cực nhọc, cũng chỉ có thể cùng với mẹ của hắn ở trong nhà gấp hộp giấy cho người ta, một trăm cái hộp giấy nhỏ thì được tiền công 2 Rupee, thường xuyên ngồi gấp cả cả ngày."
"Ngày đó sau khi biểu tình trở về nhà, chúng tôi đều rất hưng phấn, hắn nói với tôi, Roth, ông nhìn thấy sao, ngài Sickson vẫn đứng chung một chỗ với chung ta, ngài ấy vẫn như cũ là niềm kiêu hãnh của người dân Khu Đông."
"Hắn đã đã suy nghĩ trước làm sao sử dụng 200 Rupee mỗi tháng kia, hắn nói muốn dành dụm tiền, để vợ của mình đến bệnh viện kiểm tra tim, hắn nói vấn đề về tim của vợ mình có vẻ càng ngày càng trở nên nghiệm trọng, nhưng vợ của hắn lại bảo muốn để dành tiền học phí cho con gái, chờ sau này học cao hơn, tiền học và tiền sách cũng cần nhiều hơn."
"Ngay tại đêm qua, sau khi ngài Karen rời đi, tôi còn đi qua nhà hắn ta nói chuyện, tôi còn lấy tấm danh thiếp rất đẹp mà ngài đưa tôi cho hắn cùng xem."
"Hắn rất kinh ngạc, nói rằng trước kia cũng đã thấy mấy chiếc xe tang kia ở trên đường, lúc hắn đi ngang qua còn xuýt xoa, người chết của gia đình có gia cảnh thế nào mới có thể nằm trên chiếc xe quý như vậy để đến tang lễ của chính mình đây?"
"Tôi cũng nói với hắn về việc ngài ở lại dùng bữa tối với gia đình chúng tôi, hắn ta nói sợ rằng sau này con gái cưng nhà mình cũng sẽ quen biết bạn cùng lớp có gia cảnh tốt hơn, đến lúc đó dẫn bạn học về nhà chơi, hắn cũng phải chuẩn bị gì đó để chiêu đãi người ta cho lễ phép."