Số 13 Phố Mink

Chương 140: Đơn hàng đến từ phố hầm mỏ (5)

Karen xuống xe, Alfred mặc đồ lao động, một vai gánh một cái cáng cứu thương mà xuống xe.

Chú Mason thấy cảnh này, sửng sốt một hồi:

"Ta nghĩ đến chuyện cho Ron nghỉ việc."

Lúc này này, một cảnh sát trưởng dáng người thon gầy đi tới, nói: "Mau chuyển thi thể đi đi, đông người đến vây xem rồi."

Chú Mason hơi kinh ngạc nói: "Thủ tục đều xong rồi sao?"

Dựa theo tình huống lúc này, với kinh nghiệm của chú Mason mà nói, chắc chắn không phải tử vong bình thường, cụ già nhà ai chết già hoặc người già ai bệnh chết mà người xem bu kín cả con đường? Trừ phi nhà đó rất có tiền.

"Di thư còn ở đây, là tự sát, một người uống thuốc độc, một người tự treo cổ, còn lại là người mẹ cùng với con gái mình nhảy từ trên lầu xuống."

"Nhiều người chết như vậy sao!" Chú Mason kinh ngạc hỏi.

"Nhanh lên đi, nhanh đi xử lý còn xong việc sớm."

"Đến, mọi người cùng đi theo." Mason kêu Karen và Alfred.

Tối hôm qua trời mưa, cho đến tận rạng sáng, cho nên trong vũng vẫn đầy nước đọng, tất cả mọi người chỉ có thể giẫm trên tấm gạch mà đi vào trong.

Con đường quen thuộc,

Tấm gạch quen thuộc,

Cảnh vật cũng quen thuộc;

Lúc trước, chú Mason nói chuyện với vị cảnh sát trưởng của Khu Đông, tiếp tục truyền vào bên tai Karen:

"Người đàn ông này mấy ngày trước đây tham gia biểu tình, chắc là không được đáp ứng yêu cầu, cho nên trong lúc tuyệt vọng mà để lại di thư sau đó uống thuốc độc tự sát, trong di thư, tất cả đều là mắng ngài thị trưởng là kẻ bội bạc.

Ai, không có cách nào, hắn ta là một người tàn tật, anh cũng biết mà, bây giờ một người khỏe mạnh tay chân đầy đủ muốn tìm được một công việc nuôi sống gia đình cũng không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi là một người tàn tật."

"Đúng vậy, ngài nói đúng lắm."

"Mẹ của hắn ta có thể là biết tin con trai mình tự sát, không chịu nổi cú sốc, nên tự mình treo cổ trong phòng ngủ, chúng tôi đưa bà ấy xuống, bà ấy cũng có để lại di thư, chỉ có mỗi một câu, tôi cần phải chăm sóc con trai mình."

"Ai."

"Người đàn ông và người mẹ già là chết ở nhà, hàng xóm trước đó cũng không biết, cho nên lúc trông thấy người phụ nữ mang theo đứa con gái đeo cặp sách lúc trời mới vừa tờ mờ sang đi ngang qua cười, có người còn hỏi họ đi đâu.

Người phụ nữ trả lời rằng chồng cô ta hôm nay bắt một chiếc xe taxi đưa con gái đi học, con gái còn rất vui vẻ mà bảo rằng hôm này không cần đi bộ xa ra ga tàu điện.

Hàng xóm lúc ấy cũng không hiểu, nhà họ kiếm đâu ra tiền để đi taxi, thu nhập của cả nhà họ sợ là cũng không đủ để đi một chuyến taxi."

"Về sau, người phụ nữ mang theo đứa con gái..."

"Ừm, đi lên sân thượng của dãy nhà nhảy lầu, đi tìm chồng, tìm cha của họ.

Rơi xuống có chút thê thảm đấy, ta nghe nói nhà tang lễ của các người có thể khôi phục lại dung mạo của người đã khuất đúng không, lần này cũng không thành vấn đề sao?"

"Không có vấn đề, đây là danh thiếp của chúng tôi." Chú Mason theo thói quen mà đưa danh thiếp.

"Thật tài tình đấy, chính là ở chỗ này, thi thể của người cha đã được khiêng ra ngoài, thi thể của người mẹ già thì còn ở trong, trước tiên chuyển hai thi thể này đi, ta lại dẫn các người đến chỗ thi thể hai mẹ con kia sau.

Hả? Nhà tang lễ Inmerais, địa chỉ ở phố Mink, thú vị đấy;

Người chết ở khu này đều sẽ được đưa đến trại hỏa táng để đốt thành tro, nào có ai tổ chức tang lễ."

"Việc này, chúng tôi là..." Chú Mason cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Mà Karen ở phía sau há miệng ra, lời này, giống hệt những gì mà anh ta nghe tối qua.

"Thiếu gia?" Alf nhỏ giọng hỏi, "Cơ thể của ngài, thật không sao chứ?"

Cảnh sát trưởng bỗng nhiên tức giận hô to:

"Này, đuổi những tên phóng viên kia ra ngoài, đẩy họ ra!

Đáng chết, ai kêu các ngươi cho phép phóng viên chụp ảnh của di thư, lấy lại cho ta!

Các người mau chuyển thi thể đi đi, nhanh lên, bọn phóng viên này y hệt đám cả mập ngửi thấy máu tanh, ta cũng không muốn phiền phức thêm."

"Được rồi."

Chú Mason đi đến phía trước bộ thi thể đang nằm trên mặt đất kìa, đưa tay ra hiệu Karen cùng Alf tới.

Karen nhìn xem thi thể người đàn ông trước mắt, đầu óc trống rỗng.

"Cảm ơn phu nhân, haha, phu nhân, nghe không, cậu ấy gọi em là phu nhân đấy." Uống thuốc độc rồi;

"Nhất định phải ăn no nhé, không nên khách sáo." Treo cổ,

"Có vẻ món này rất hợp khẩu vị của cậu, mang về cho người nhà nếm cùng nếm thử." "Ừm, em mỗi ngày đều sẽ bóp chân cho cha." Nhảy lầu;

Trong đầu của Karen, hiện lên hình ảnh của gia đình kia lúc tiễn họ lên xe ra về.

Cái này sao có thể,

Này làm sao sẽ như vậy,

Mặc dù nghèo khó, nhưng bọn họ vẫn cố gắng sống lạc quan mà;

Cả gia đình này, làm sao có thể tự tìm chết!

Sẽ không,

Không thể nào như vậy được.

Chú Mason kêu lên: "Alf, cậu qua đây cùng ta nhấc lên, Karen, cháu giữ yên cáng xe cứu thương."

Chú Mason và Alf cùng nhau nhấc thi thể lên, lúc để lên trên xe cứu thương, bánh xe bỗng di chuyển, lúc này tinh thần Karen còn đang hoảng hốt vô ý mà đưa tay vịnh lại xe, nhưng dưới chân lại dẫm vào vũng nước, trượt một cái, mất đi thăng bằng, ngã về phía sau.

May mắn là ở đằng sau còn có người đứng xem giữ anh lại, mới không để cả người Karen ngã sấp xuống trong vũng nước bùn.

Bởi vì cáng cứu thương xe di chuyển, dẫn đến thi thể vừa đặt lên trên cũng bị nhích một cái, tấm vải trắng đắp trên người cũng rớt xuống, để lộ một ống tay áo rỗng.

Karen nhìn chằm chằm ống tay áo, ùm, là mất cánh tay sao, không phải là chân sao?

Lúc này, người đằng sau dùng l*иg ngực đỡ Karen lên tiếng:

"Ngài Karen, ngài mau dậy đi, cái gậy của tôi sắp chịu không nổi rồi."