Số 13 Phố Mink

Chương 139: Đơn hàng đến từ phố hầm mỏ (4)

Chốc lát,

Lầu một có tiếng kêu của cô Winnie truyền lên: "Mason, Mason!"

Xuất hiện tiếng kêu hối thúc giống như vậy, thì có nghĩa cần phải ra xe, chú Mason lập tức đứng dậy mặc áo khoác vào.

Karen cũng đứng người lên, cùng chú Mason đi xuống dưới lầu.

"Winnie, không phải là?" Chú Mason vừa xuống dưới lầu vừa nói.

Thật ra, cũng không cần phải hỏi, bởi vì nếu như là đơn hàng khác, dựa theo hợp đồng, chờ đến khi hết ngài mai, nhà Inmerais cũng sẽ không tiếp thêm đơn hàng khác.

Cho dù đến ngày 18, chú Mason cũng chỉ sắp xếp một đơn phúc lợi mà thôi, không có nhận thêm đơn hàng chính thức, vì thế nào cũng phải để lại một ngày cho người ta chuẩn bị, làm ăn nha, không thể tham lam và cứng nhắc như vậy.

"Đúng vậy, là đơn hàng đó, là gia đình giao tiền cọc kia."

"Ai." Chú Mason nhún vai, "Được thôi, vậy bắt đầu đi."

Người ta đã thanh toán tiền đặt cọc, công việc đã tới, nhất định phải làm.

"Alf, Ron!"

Chú Mason gọi thêm hai người nhân viên.

Bởi vì, từ Alfred đọc quá líu lưỡi, nên bị chú Mason làm đơn giản hoá, việc này rất phổ biến ở đây, đôi khi tên của bạn bè cũng bị đơn giản hóa thành mấy chữ cái đầu.

Lúc chú Mason kêu Alfred, chữ "A" lúc kéo dài ra, lại cong lưỡi lên một chút, nhưng lúc vừa nghe, vẫn như cũ là... Alf.

Alfred xuất hiện ở cổng, cậu ta vẫn mặc một bồ đồ lao động màu xám như cũ.

"Ron đâu?" Chú Mason hỏi.

"Tối hôm qua hắn nói muốn đi quán rượu uống rượu, cho nên hôm nay có thể sẽ đến trễ một chút, bây giờ vẫn còn chưa tới." Alfred nói.

"Đáng chết." Chú Mason mắng một tiếng, quay người nói với cô Winnie: "Chờ Ron tới, gọi hắn ta tự nghĩ cách tới, a, đúng rồi, địa chỉ đâu?"

"Số 117 phố Hầm Mỏ Khu Đông."

"Cái gì?" Karen ngay lập tức nhìn về phía cô Winnie.

"Đường đến phố Hầm Mỏ rất khó đi, bây giờ hình như còn đang sửa đường." Chú Mason nói.

Lúc này, thím Mary đi lên từ tầng hầm, nói: "Bạn học Sarah của Minna không phải nhà ở phố Hầm Mỏ sao, hôm qua Karen còn lái xe đưa Sarah trở về."

"Như thế à, vậy thì tốt, Karen cháu lái xe đi." Chú Mason vỗ vỗ bả vai Karen, lại tò mò mà hỏi thăm, "Nhà của bạn cùng lớp Minna kia cũng ở phố Hầm Mỏ sao, số nhà bao nhiêu?"

Số nhà bao nhiêu sao?

Khu Nhà Lều kia, lúc đi đường trời mưa còn cần phải “Khiêu vũ”, làm sao có thể thấy được bảng số nhà...

Karen chỉ có thể trả đáp:

"Cháu cũng không biết."

"Được thôi, tới chỗ rồi lại hỏi người đi." Chú Mason lại nhìn về phía Alfred, "Alf, cậu ăn sáng xong rồi sao?"

"Ăn rồi, thưa ngài."

"Được rồi, vậy chúng ta lên đường đi, Karen, lái xe."

"A, tốt."

Karen khởi động xe tang, lái ra khỏi phố Mink.

Sẽ không, chắc là sẽ không phải, chỉ là trùng hợp phát sinh ở phố Hầm Mỏ mà thôi.

Lúc lái xe,

Trong đầu Karen hiện ra bản tin của «nhật báo La Giai» lúc sáng:

Tôi đã cảm thấy sống không nổi nữa, thật sự, tôi và gia đình mình, cũng đã sắp không sống nổi nữa, mùa đông năm nay, rét lạnh như vậy.

Sau đó,

Lại hiện ra cảnh tượng lễ tang lúc trước, lời của người áo đen lúc đưa tiền đặt cọc:

"Tình cảm gia đình của họ rất thân thiết."

Ngay sau đó,

Bên tai tựa như lại vang lên tiếng của Roth:

"Đúng vậy, đúng vậy, ngài Karen nói lời này rất đúng, mọi việc sẽ tốt hơn."

Ai,

Mình cuối cùng đang suy nghĩ vẩn vơ gì đây,

Sao có thể là nhà của họ được chứ.

Đợi chút nữa đến phố Hầm Mỏ, vừa lúc có hỏi thăm mẹ của Sarah cách nấu món mì kia, nhất là cách phối hợp hương liệu, cũng muốn học hỏi, mùi vị rất thơm.

"Karen, cẩn thận!"

Chú Mason hô.

Karen lập tức tập trung lại, xoay vô lăng, xe tang lúc này mới không đụng vào cột đèn ven đường.

"Cháu còn chưa tỉnh ngủ hả? Hay là cơ thể thấy không khỏe?" Chú Mason cũng không lo Karen đụng hư chiếc xe tang vừa mới mua.

"Cháu... không sao."

"Vẫn là để chú lái xe đi, cháu chỉ đường là được."

"Được rồi, chú."

Không gian bên trong xe tang khá lớn, vị trí tài khá giống với loại xe buýt cỡ nhỏ. người trong xe cũng không cần xuống xe cũng có thể đổi vị trí lái.

Chú Mason lại một lần nữa khởi động xe tang, Karen thì ngồi xuống đằng sau.

Vì sao trong lòng mình lại hoảng sợ chứ,

Mình đến cùng là đang nghĩ ngợi lung tung gì mà lại sợ sệt như vãy,

Cả nhà bọn họ chắc chắn bây giờ vẫn rất tốt, chút nữa mình còn muốn nói cho cụ bà biết, dưa muối mà cụ làm, ăn rất ngon.

Alfred ngồi tại phía đối diện, nhìn xem Karen đang trầm mặc ngồi ở chỗ đó.

Cậu ta có ý muốn hỏi thăm, nhưng lại có chút do dự, đấng vĩ đại bây giờ tinh thần có chút không tập trung, nhưng, nhưng ngài ấy dường như cũng không cần sự an ủi.

Rốt cục,

Xe tang lái đến Phố Hầm Mỏ.

"Thật đông người, hôm nay là ngày họp chợ đồ cũ sao?" Chú Mason lái xe nói, "Ồ? Ở đó còn có hai chiếc xe cảnh sát."

Karen nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong đám người, quả thật có rất nhiều cảnh sát.

"Xe tang tới, xe tang tới." Trong đám người có người hô lên.

"Gia đình này thật đáng thương, hi vọng bọn họ có thể sớm ngày an nghỉ." Tiếng cầu nguyện của một phụ nữ truyền vào trong tai Karen.

"Thật sự là quá đáng thương, cô bé kia lúc ngã chết lúc còn đeo cặp sách, nghe nói là mẹ của cô bé lừa rằng phải đưa cô đi học sớm."

"Xuống xe đi Karen." Chú Mason kêu, "Chuyển cáng xe cứu thương xuống."

Karen đứng người lên, bởi vì ở trước buồng xe phía sau thiết kế một cái lỗ nhỏ, cả người Karen mất thăng bằng, nếu không phải Alfred kịp thời đưa tay bắt lấy Karen, có thể Karen đã ngã xuống.

Alfred vừa cười vừa nói: "Thiếu gia, chỗ này cũng không phù hợp để nằm đâu."

...

"Ùm! Mém chút nữa có thể nằm xuống đi ngủ rồi đấy."

"Ha ha, cũng không thể nằm xuống trên chiếc xe này."

...