Số 13 Phố Mink

Chương 143: Bọn chúng là cái thá gì? (3)

Nhưng sau khi giải tỏa cảm xúc kiềm nén xong,

Mason còn nói thêm:

"Karen, hôm nay phóng viên tới rất nhiều, chú tin chắc, đợi đến lễ tang ngày mai, càng có nhiều phóng viên của mấy tờ báo tới, vị cảnh sát trưởng kia vừa mới nói với chú, cục trưởng phía trên đều đang xem chừng vụ án này, rất nhiều người trong chính phủ của thành phố đều đang ngó chừng vụ án này."

Karen mím môi;

Phía trước có hơi kẹt xe một chút,

Chú Mason điên cuồng ấn còi thúc giục:

"Tút tút tút tút! ! ! ! !"

Sau đó,

Chú lại chán nản nói:

"Cho nên, chúng ta có thể làm cái gì đây, đi tố giác sao, nói rằng chúng ta đã nhận được 100 nghìn Rupee từ trước? Nói mọi việc đều đã được lên kế hoạch sẵn?

Chúng ta muốn dương danh chính nghĩa?

Chúng ta muốn đi vạch trần hắc ám?

Chúng ta muốn tìm về công lý cho bốn thi thể nằm trên xe sao?

Karen,

Đây là trò chơi của những vị tai to mặt lớn ở phía trên,

Bọn họ đã dám thoải mái đưa trước tiền đặt cọc cho chúng ta, lại đưa tiền đặt cọc nhiều như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không sợ chúng ta sẽ nói ra, bởi vì bọn hắn có năng lực, để cho chúng ta im miệng.

Có thể dùng Rupee,

Đương nhiên,

Cũng có thể giống như thi thể cả nhà người trên xe này, miệng của bọn họ, cũng sẽ không bao giờ thốt lên được lời nào nữa."

Alf nhìn xem cảm xúc của Mason không được thoải mái, cậu ta cảm thấy, những lời mà ngài Mason vừa nói này, vừa là để trấn an cháu mình, để nó có thể có cách nhìn thoáng hơn về mặt tối của xã hội này, cũng là cách mà Mason tự an ủi chính bản thân mình, an ủi nội tâm cùng với trái tim nhiệt huyết của bản thân.

Mason cũng không phải đang khuyên Karen, mà là đang khuyên chính mình.

"Cháu đã biết, thưa chú."

Karen có chút đau đầu, có lẽ là vì sự "Hiểu lầm"ngay từ đầu, tiêu hao quá nhiều tâm trí, lúc này ngồi trên xe tang, lại có cảm giác say xe.

Chú Mason cũng không còn nói chuyện lớn tiếng, mà là yên tĩnh lái xe, thỉnh thoảng còn ấn còi, có thể nhìn ra trong lòng vẫn đang xao động.

Có lẽ,

Nếu như thời gian có thể đảo ngược, chú ấy cũng sẽ chọn không tiếp nhận đơn hàng lần này.

Kiếm tiền là vì nâng cao chất lượng cuộc sống, nâng cao chất lượng cuộc sống là vì để tâm trạng vui vẻ hơn, nhưng mà bây giờ chú Mason cảm thấy không sung sướиɠ chút nào.

Karen nhìn xem thi thể cô bé nằm phía bên tay mình, cô bé nhỏ hơn Sarah một chút, chỉ mới vừa lên tiểu học.

"Hàng xóm nhìn thấy, là mẹ của của cô bé mang theo cô bé đi lên sân thượng." Alfred nhắc nhở.

Karen nhìn xem Alf;

Alferd dường như muốn dùng nụ cười để hòa dịu không khí căng thẳng, nhưng nụ cười vào lúc này có chút không đúng lúc, chỉ có thể nghiêm túc trầm mặt tiếp tục nói:

"Thiếu gia có lẽ nên hỏi ông nội mình khi về đến nhà, cũng chính là ngài Dis."

Câu nói này,

Bị chú Mason đang lái xe nghe được:

"Nói cho cha cũng vô dụng, ông ấy là một con người chính trực, nhưng ông cũng chỉ là một Cha xứ, đem việc này nói cho ông ấy biết, sẽ chỉ làm ông càng thêm buồn rầu."

Karen thì là nghe được ý bóng gió từ lời của Alf;

Tự sát, không chỉ là bởi vì để lại di thư, cũng bởi vì có rất nhiều hàng xóm tận mắt nhìn thấy cảnh người vợ mang theo con gái từ trong nhà đi ra hướng dãy nhà.

Không ai uy hϊếp bọn họ, là người vợ tự mình mang theo con gái đi nhảy lầu.

Cho nên,

Trong việc này có thể sẽ có vấn đề.

Sự thật chứng minh,

Chí ít ở phía nhà Inmerais bên này, rất rõ ràng, cả gia đình này, không thể nào là tự sát, tất cả mọi thứ, sớm đã được âm mưu lên kế hoạch trước.

Nhưng vấn đề là, kiểu chết của người vợ và đứa con, lại không thấy có người nào uy hϊếp, là "Tự nguyện".

Cho nên, trong việc này có vấn đề, có một cái nghịch lý;

Là sự tồn tại của một thứ, lại có năng lực tạo ra được điều ngịch lý mà vượt quá khả năng tưởng tượng của người bình thường, đó chính là...

"Dị ma."

Karen nhỏ giọng nói với Alf.

Alf nhẹ gật đầu, ngồi xuống lại.

Xe tang, lúc về tới phố Mink cũng đã nửa trưa.

Khi gần đến,

Chú Mason đang lái xe bỗng nhiên kêu lớn lên:

"Đáng chết, đây là có chuyện gì!"

Thì ra,

Ngay tại cổng nhà số 13 Phố Mink, cũng chính là trên mặt tiền đường trước công ty của nhà Inmerais, tụ tập một đống người, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một chùm hoa hồng trắng, đang ngồi yên ở đó.

Đợi đến khi xe tang đi tới, đám người lúc đầu đang ngồi dưới đất kia, lập tức đứng dậy, giơ cao lên hoa hồng trong tay, trên vẻ mặt lộ vẻ bi thương.

Từng chùm hoa hồng trắng kia, nâng rất chỉnh tề, cũng cảm thấy rất nhuần nhuyễn, giống như đã được tập luyện trước.

Đồng thời, bên cạnh trên xe đi xuống không ít cầm máy chụp ảnh phóng viên, làm xe tang bắt đầu gỡ thi thể lúc, bọn hắn bắt đầu càng không ngừng chụp ảnh.