Số 13 Phố Mink

Chương 134: Bữa tối ấm áp (4)

Karen cầm giúp cây gậy cho Roth, nhưng Roth đã tiến lên trước cầm lấy cây gậy, chống lấy thân mình: "Mời ngài bên này."

Hai người ra tới bên ngoài,

Roth móc ra bao diêm từ trong túi, rút ra một cây, dùng tay trái che lửa, tiến đến trước mặt Karen;

Lúc này cũng không thể nhún nhường, bởi vì que diêm trong nháy mắt sẽ tắt;

Karen chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng rồi nhích tới, sau khi giúp Karen đốt thuốc lá, Roth đem que diêm đã gần đốt tới ngón tay, mồi lên điếu thuốc của mình, sau đó lập tức vung tay ném đi tàn diêm, trong miệng phát ra tiếng kêu "Tê tê...".

"Ngài Karen, gia đình ngài làm về tổ chức tang lễ?" Roth nói bổ sung, "Tôi là nghe Minna nói."

"Đúng vậy, chú Roth." Karen lấy ra danh thiếp từ trong túi, đưa cho Roth, "Còn phải làm phiền chú giúp giới thiệu dịch vụ của gia đình cháu."

"Ài, người sống ở đây nếu qua đời, đều sẽ trực tiếp đưa đến trại hỏa táng để xử lý, cũng không cần tang lễ phúng điếu gì."

Nói là nói như thế, sau khi nhận được danh thiếp Roth vẫn rất cẩn thận mà đặt danh thiếp vào trong túi của mình.

"Công việc làm ăn bây giờ tốt chứ?" Roth hỏi.

Dường như bất kể bối cảnh thế này, bất kể hoàn cảnh ra sao, thậm chí, bất kể địa vị thân phận là cao hay thấp, khi hai người đàn ông cùng hút thuốc đều sẽ có chủ đề để trò chuyện,

Hầu như cũng không thể tránh khỏi chủ đề: Công việc gần đây thế nào rồi (gần đây sống ra sao?)

"Cũng không bận nhiều việc lắm." Karen nói.

Đến cùng thì vị khách giao 100 nghìn Rupee tiền đặt cọc kia, đến bây giờ còn chưa có tin tức gì, trong nhà gần đây cũng không nhận được thêm đơn hàng nào, cũng rất nhàn.

"Ừm, Tôi cũng thế."

Roth gật gật đầu, nói phụ họa theo.

Thật ra lúc mùa hè, dép lốp bán cũng rất tốt, có số người rất ưa thích loại dép lốp giá rẻ này, nhưng bây giờ bắt đầu vào mùa đông, người mua dép lốp cũng ít đi.

"Sẽ từ từ khá hơn." Karen nói, "Làm ăn mà, chắc chắn sẽ có mùa ế hàng và mùa đắt hàng."

Roth rất tán thành nói: "Đúng vậy, đúng vậy, lời nói này Karen tiên sinh rất đúng, hết thảy đều sẽ sẽ khá hơn."

Roth rất thích loại cảm giác trò chuyện này, dù là lúc đắt khách bán một đôi dép lốp cũng chỉ có già 2 Rupee, mà ông cũng rõ ràng rằng một đơn hàng của nhà Karen có thể bằng thu nhập 1 năm của mình... Thậm chí còn nhiều hơn;

Nhưng mà ông cũng rất thích cảm giác đứng chung Karen cùng trò chuyện về "Mùa ế hàng mùa đắt hàng".

Nhìn chung thì, chúng ta đều là người làm ăn.

Karen hút thuốc đến còn một nửa, vô ý thức liền muốn ném xuống dưới đất, do dự một chút, vẫn là tiếp tục kẹp ở trong tay.

Roth hút đến lúc thuốc đã sắp cháy đến phần đầu lọc, lại hút mạnh một hơi, mới ném xuống dưới mặt đất, Karen cũng tiện thể ném xuống theo.

Roth là một người thích thuốc lá, chẹp chẹp miệng, sờ lên gói thuốc lá của mình, nhưng vừa lấy ra, bỗng có chút chần chừ, nhưng mà vẫn lấy gói thuốc ra, "Sói hoang" 2 Rupee một gói.

Ông rút ra 1 điếu, đưa về phía Karen, Karen nhận lấy sau đó mồi thuốc giúp Roth, Roth lúc này mới cười.

Hút thuốc lá của mình, tựa như cũng không còn cảm thấy không tự nhiên như lúc hút điếu Morph khung vàng vừa nãy;

Roth mở miệng nói: "Cái chân này của tôi bị cắt bỏ lúc xảy ra sự cố trong nhà máy, lúc ấy nhà máy chỉ bồi thường một chút tiền, ngay cả tiền thuốc men cũng không đủ, vẫn là xin ngài Sickson giúp đỡ, cậu có biết ngài Hickson không?"

"Giống như đã nghe qua, là..." Karen nhớ lại trên tờ báo, "Là ngài Thị trưởng thành phố."

"Đúng, là ngài thị trưởng, ngài ấy trước kia là nghị viên xuất thân từ Khu đông chúng tôi, là niềm kiêu hãnh của Khu đông này, là người một nhà của chúng tôi." Roth liên tiếp ca ngợi lão thị trưởng, nhất là câu "Người một nhà".

"Ngài Sickson giúp tôi tìm đến chủ nhà máy, chủ nhà máy lúc này mới bồi thường thêm một khoản tiền, mặc dù cũng không nhiều, nhưng tôi cũng xem như bằng lòng, ít ra đủ tiền thuốc men và còn dư một chút.

Ai,

Mấy ngày trước, vài người công nhân mắc bệnh đã thưa kiện ở tòa nhà chính phủ thành phố, nhưng thua kiện, công hội tổ chức biểu tình, thông báo cho tôi, tôi cũng tham gia. Mặc dù tôi không còn làm ở nhà máy, nhưng tôi vẫn là thành viên của công hội như cũ.

Ngài Karen à, đôi lúc những chủ quản nhà máy này, cậu phải cho bọn họ thấy được sức đoàn kết của những người công nhân, bằng không bọn họ... Bọn họ cũng sẽ không đối xử với chúng ta như là con người."

"Đúng vậy, chú nói rất đúng."

"Tôi còn bị chọn làm một trong những đại biểu của lần biểu tình này, đi cùng những công nhân bị thương tật, mắc bệnh đi ở hàng đầu, tôi vốn cho rằng lần biểu tình này là để cho những người chủ nhà máy kia thấy được sức mạnh của chúng tôi, nhưng để cho tôi không nghĩ tới rằng là, đám người trong công hội kia lấy ra băng rôn và biểu ngữ là để chất vấn ngài Sickson.

Lúc ấy rất nhiều công nhân cũng không bằng lòng.

Có sao nói vậy, mấy năm trước mở đường dây điện cho phố Hầm mỏ chúng tôi, không phải là nhờ ngài Sickson sao, sang năm còn thi công thêm hệ thống thủy lợi, như vậy lúc ra ngoài trời mưa cũng không cần “nhảy nhót” nữa.

Sau đó, ngài Sickson đến trấn an chúng tôi, ông ấy vừa ra tới, chúng tôi cũng không náo loạn nữa, mấy người trong công hội kia còn muốn chúng tôi tiếp tục hô khẩu hiệu, nhưng chúng tôi cũng chẳng quan tâm nữa.

Ngài Sickson hứa với chúng tôi rằng, sau này sẽ từ trong thuế thu từ Khu Đông, trích ra một phần để giúp đỡ cho những người mắc bệnh hoặc bị tàn tật do tai nạn lao động trong lúc làm việc, mặc dù biết là cũng không được nhiều, nhưng chúng tôi cũng đã thỏa mãn rồi.

Nói cách khác, bắt đầu từ tháng sau, tôi có thể nhận được 200 Rupee tiền hỗ trợ.

Sau đó chúng ta đều cùng nhau hô to tên của ngài Sickson."