Lúc Roth nói đến đây, hai mắt như sáng rực lên:
"Ngài Sickson mãi mãi là người một nhà của người dân Khu Đông chúng tôi, là thị trưởng được chúng tôi bầu chọn, ha ha."
Karen gật gật đầu.
"Ngài Karen không có ứng viên để bầu chọn cho vị trí thị trưởng sao?"
"Không, cháu không có, cháu cũng không quá thích thú về chính trị."
"Tôi cũng không phải rất thích, nếu như bọn chủ nhà máy có thể xem những công nhân chúng tôi là con người."
Roth hít sâu một hơi, phun ra vòng khói:
"Đâu có ai nguyện ý mỗi ngày làm xong việc còn muốn kéo thân thể mỏi mệt đi nghe tuyên truyền chính trị đâu nào."
"Đúng vậy a." Karen phụ họa.
"Bữa tối làm xong rồi, cha, anh Karen." Sarah đến gọi.
"Được rồi, để chúng ta cùng xem mẹ con hôm nay chuẩn bị món gì ngon nào."
Bữa tối cũng rất phong phú.
Trước mặt mỗi người có một dĩa mì sợi, giống như là mì hầm, bên trong có các loại rau quả và nước sốt, trong dĩa mì của Karen và Minna có thể nhìn thấy thịt bằm, của những người khác thì không có.
Mặt khác, trước mặt mỗi người đều có một phần bánh mì, Karen và Minna trước mặt là bánh mì được phết bơ, những người khác thì là bánh mì đen.
Trừ cái đó ra, còn có một dĩa thịt muối nhỏ, cộng thêm một dĩa nhỏ xúc xích, và một chén dưa chuột muối to.
Dĩa xúc xích và thịt muối để trước mặt của Karen và Minna, dưa chuột muối thì để bên chỗ người nhà Roth.
"Mẹ à, thịt gà rán đâu?" Sarah tò mò hỏi.
Cô muốn mời bạn tốt và anh trai ăn gà rán.
Mẹ của Sarah cười nói: "Rất xin lỗi Sarah, hôm nay mẹ không có mua được đâu."
Sarah có chút thất vọng nhìn về phía Minna, nói: "Đáng tiếc, món kia rất thơm, lần sau mình lại mời cậu tới trong nhà ăn."
"Được rồi." Minna cười gật đầu.
Mà ở trong trí nhớ của “Karen” trước đây, anh cũng có gặp được mấy cái cửa hàng bán thịt gà rán ở quảng trường chợ bán đồ cũ, tò mò, anh còn mua về nếm thử, hương vị cũng không tệ;
Nhưng về sau khi biết được thịt này là các loại thịt thừa được nhặt về từ trong bãi rác của các tiệm cơm và nhà hàng, sau đó sơ chế lại rồi chiên qua dầu, "Karen" sau khi về nhà nôn tới nửa đêm, qua ngày thứ hai còn bị sốt.
Cho nên, Sarah nói "thịt gà rán", chắc là loại thịt kia, giống như dép lốp của Roth, chỉ lưu hàng ở phố Hầm mỏ của Khu Đông này.
Mẹ của Sarah lừa cô rằng không mua được, là không muốn đãi khách bằng món này.
Mọi người bắt đầu dùng bữa tối.
Món mì sợi hầm này, hương vị quả thực rất không tệ, nước sốt nêm nếm cũng rất hợp miệng, mì sợi có độ dai, lúc ăn rất ngon, thêm chút tỏi nữa thì càng hợp hơn.
Không có tỏi... dùng dưa chuột muối?
Karen có đứng người lên một chút, lấy một quả dưa chuột muối tới, cắn một cái;
Ùm... Vị chua này rất thoải mái, ăn chung với mì, tạo nên một loại cảm giác thỏa mãn.
"Ngài Karen có muốn uống rượu không?" Roth hỏi.
"Không uống, cháu lái xe đến."
Roth có chút nghi hoặc mà hỏi: "Lái xe thì không thể uống rượu sao?"
Nhưng mà thấy Karen quả thực không uống, ông cũng không lấy rượu ra, lại thấy Karen có vẻ rất thích dưa chuột muối, ông cũng để dưa leo đến trước mặt Karen.
Sau khi ăn mì xong, Karen lại cầm lấy bánh mì, chấm bánh mì vào nước súp còn lại mà ăn hết;
Thật ra cái bánh mì phết bơ này không ngon lắm, vì trong thực đơn của Karen, bữa ăn chính phối hợp với rau quả, thêm bơ vào, làm giảm trải nghiệm của món ăn.
Ăn sau bữa ăn thì tốt hơn;
Ăn xong đồ ăn trên đĩa,
Karen đưa tay từ chối thịt muối và xúc xích mà mẹ Sarah dùng nĩa bỏ vào thêm, vỗ vỗ bụng, cười nói:
"Thật sự không ăn thêm được nữa, cháu đã no rồi."
Cụ bà cũng cười nói: "Nhất định phải ăn no đấy, đừng khách sao."
"Không có khách sáo gì cả, đồ ăn thật sự rất ngon." Karen cũng không phải nói qua loa;
Quả thật, tài nghệ chân chính của đầu bếp thể hiện trong việc nấu ra hương vị tinh tế từ những nguyện liệu đơn giản sẵn có, kĩ thuật nấu nướng của mẹ Sarah thật sự không tệ.
Minna cũng đã ăn xong,
Cũng là vỗ bụng, nói với Sarah:
"Sarah, mẹ của cậu và anh mình nấu cơm đều rất ngon."
"Haha, đúng thế." Sarah rất vui vẻ, nhìn về phía mẹ mình.
Ăn cơm xong, trời cũng đã ngả tối.
Karen mang theo Minna chào tạm biệt gia đình Roth.
Cụ bà đứng người lên, chủ động nói: "Đến, tiễn khách về, người ta cũng tiễn Sarah về."
Cụ bà hành động cũng khó khăn, cần Sarah đỡ, Roth thì chống gậy, nhưng cả nhà vẫn tiễn Karen ra chỗ đỗ xe.
"Cảm tạ mọi người tiếp đãi."
Karen nói lời cảm ơn với nhà Roth, đồng thời nói với Sarah: "Thường xuyên đến nhà chơi với Minna nhé."
"Các cháu cũng thế." Bà cụ cười nói.
Karen ngồi vào ghế tài xế, vừa khởi động xe xong, đã nhìn thấy mẹ của Sarah đem đến cửa xe một cái túi nhựa, Karen quay đầu nhìn lại, bên trong đựng rất nhiều dưa leo.
"Có vẻ dưa muối này rất hợp khẩu vị của cậu, mang về cho người nhà cùng nếm thử nhé."
"Cảm ơn phu nhân."
Karen nói lời cảm tạ, không từ chối, cầm lấy túi nhữa.
Roth đứng bên cạnh thì học theo giọng điệu nhỏ nhẹ của Karen nói với vợ mình:
"Cảm ơn phu nhân, haha, phu nhân, nghe không, cậu ấy gọi là phu nhân đấy."
Mẹ của Sarah đỏ bừng mặt, không để ý đến chồng mình.
"Hẹn mọi người gặp lại." Minna cách cửa sổ xe hô.
"Gặp lại."
Karen khởi động xe tang, chạy đế phía đầu ngõ;
Phía sau xe,
Cả nhà Roth vẫn đứng ở đó nhìn;
Karen nhìn thoáng qua kính chiếu hậu,
Dưới ánh đèn thưa thớt chiếu xuống mặt đường của Phố Hầm Mỏ,
Cả nhà Roth đứng ở nơi đó,
Giống như là một bức hình chụp đã cũ,
Đang từ từ ố vàng.