Số 13 Phố Mink

Chương 133: Bữa tối ấm áp (3)

Nhà của Sarah ở sâu trong phố Hầm mỏ, bởi vì trời vừa mưa xong, cho nên có rất nhiều vũng nước trên đường, có vài vũng nước có tấm gạch chắn ở trên, chỉ có thể giẫm lên tấm gạch mà đi qua.

Mái hiên rất thấp, cần khom người đi vào, bên trong là hai căn phòng, một gian phòng là của cha mẹ Sarah, một gian khác là của Sarah và bà;

Chỗ nấu cơm ở bên ngoài, có một cái bếp lò nhỏ làm bằng gạch, phía trên che bằng một tấm tôn.

Trong phòng, rất sạch sẽ, còn cắm vài bông hoa dại.

"Bà ơi, bạn cùng lớp và anh trai của bạn ấy đến nhà chơi."

"Tốt tốt, tốt."

Bà nội đã lớn tuổi, nhưng tóc được chăm chút cẩn thận tỉ mỉ, ngồi ở chỗ đó, mỉm cười nhìn Minna cùng Karen.

"Nha, Sarah dắt bạn về nhà chơi sao?"

Bên ngoài truyền đến tiếng của một người đàn ông, ông ấy chống gậy, từng bước từng bước mà đi vào, vốn trong tay đang cầm một điếu thuốc đã hút được phân nửa, nhưng lúc vào cửa nhìn thấy Minna và Karen, ngay lập tức vứt điếu thuốc ra ngoài.

"Chào chú." Minna mở miệng nói.

"Chào cháu, chào cháu."

"Chào chú, cháu là anh của Minna, Karen."

Karen duỗi tay ra, đây là một cái thói quen mà anh ta không thể nào sửa đổi, bởi vì anh ta không xem chính mình là một đứa trẻ, mà người trong nhà đều đã quen thuộc điều này, cho nên lúc ở nhà thì anh ta cũng không cần phải ngụy trang.

Người đàn ông sửng sốt một chút, nhưng vẫn duỗi tay ra bắt tay với Karen:

"Chào cậu, cậu có thể gọi tôi là Roth, hàng xóm láng giềng đều gọi tôi là người thọt Roth."

Tay Roth rất thô cứng, tràn đầy vết chai, ống quần bên phía chống gậy trống rỗng ở trong.

Lúc đi vào, Karen để ý ở trong sân có không ít vỏ lốp xe cũ bị cắt nhỏ, cùng với một ít công cụ đơn giản, Roth hẳn là tận dùng vỏ xe cũ để làm "Dép lê" bán để kiếm thu nhập;

Mà mẹ của Sarah, dựa theo lời của Sarah nói trên xe, là làm công nhân cho một nhà máy vải bông gần đây, chỉ có điều là sắp đến mùa ế hàng, thời gian làm việc cũng không nhiều.

"Mời ngồi, mời ngồi."

Sarah lấy đến mấy chiếc ghế, Karen cùng Minna ngồi xuống.

"Em ơi, anh ngửi thấy mùi thơm quá, em đang nấu trà sữa à?" Roth hô lớn về phía bên ngoài.

"Đúng vậy, xong rồi."

Chỉ chốc lát, mẹ của Sarah dùng nắp nồi mà bưng mấy cái ly đến, trong chén đựng trà sữa màu trắng.

Ly trước mặt của Karen và Minna là đổ đầy, của Sarah và Minna là hơn phân nữa, mà cái ly trước mặt của Roth, chỉ có một lớp nhỏ;

Mẹ của Sarah lại vừa cười vừa nói:

"Cô đi chuẩn bị bữa tối, vừa nãy Sarah có nói với cô, cảm ơn nhà các cháu hôm nay đã tiếp đãi nó bằng bữa ăn rất phong phú."

"Đúng vậy đâý, mẹ, anh Karen nấu nướng rất giỏi, anh ấy nấu những món mà con chưa từng ăn trước đây, nhưng con cảm thấy mẹ nấu cũng ngon như của anh Karen."

Mẹ của Sarah cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán Sarah, cười nói:

"Yên tâm đi, mẹ sẽ không để cho con thất vọng."

Lập tức,

Mẹ của Sarah tựa như sợ Karen từ chối ở lại dùng cơm tối, lại cố ý nói:

"Xin ngài nhất định hãy nể mặt ở lại dùng cơm, xem như cảm ơn vì đã đón tiếp Sarah."

Roth cũng mở miệng nói: "Đó là điều hiển nhiên, bạn bè cùng lớp với nhau, là hôm nay tôi đến nhà bạn, có cơm nóng ăn, ngày mai bạn đến nhà tôi, cũng có cơm nóng ăn, đúng không, thưa ngài Karen?"

Mặc dù Roth cảm thấy người thanh niên trước mặt này dù tuổi còn trẻ, nhưng cử chỉ rất có phong phạm, giống như nhân viên công chức làm trong văn phòng chính phủ, trong lúc vô ý mà xưng hô bằng “ngài”.

"Vậy cháu cũng rất mong chờ."

Minna bưng chén lên, uống một ngụm trà sữa;

"Thấy thế nào, Minna?" Sarah hỏi.

"Dễ uống lắm." Minna nói.

Karen cũng bưng lên uống một ngụm, sau đó vô thức mà khống chế lại bản năng nhíu mày, hương vị của ly trà sữa này tựa như hương vị của mạch nha lúc còn nhỏ mình từng ăn, hơn nữa còn được cho thêm đường, rất ngọt.

Karen lại uống thêm hai ngụm lớn,

Để ly xuống, cười nói: "Uống rất ngon."

"Ha ha ha, đúng thế."

Biểu cảm của Roth rất vui vẻ, bưng lên ly chỉ có một phần nhỏ của mình rồi uống cạn sạch, còn dừng lại lâu một chút; lúc để ly xuống, bên môi đều dính màu trắng, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ lấy.

"Mời chú hút thuốc."

Karen lấy ra hộp thuốc lá của mình;

Thật ra anh cũng không quá nghiện hút thuốc, mỗi ngày cũng chỉ hai ba điếu, nhưng cũng có đôi khi anh phải tiếp nhận phần việc của chú Mason, vì vậy cần đem theo thuốc cho việc trò chuyện xã giao.

Morph khung vàng, 70 Rupee một gói, so sánh với thuốc lá thơm của đời trước còn mắc hơn.

Karen rút ra một điếu đưa cho Roth, Roth dùng hai tay nhận lấy.

Đang lúc Karen lấy ra bật lửa giúp mồi thuốc, Roth nhìn thoáng qua mẹ của mình đang ngồi ở đó.

Bà cũ cũng vừa cười vừa nói: "Hút đi, tiếp chuyện với ngài Karen."

Karen hiểu ý, chủ động nói: "Chúng ta đi ra ngoài phòng hút đi."

"Được rồi, tốt."