Số 13 Phố Mink

Chương 132: Bữa tối ấm áp (2)

Dis cũng không có ý kiến gì với hành vi "Lười biếng" của Karen, mà là hỏi:

"Hôm nay là ngày 15."

"Đúng vậy, đối phương đặt trước đến ngày 17, còn có hai ngày, nhưng thật ra thì, chỉ còn lại một ngày thôi." Karen nói, bởi vì ngày 17 là hạn chót, bởi vì lễ tang cử hành vào ngày 17, cho nên đối phương trễ nhất phải đưa thi thể người mất đến đây vào ngay mai, tức là ngày 16, bằng không căn bản không kịp làm tang lễ.

Mà nếu như họ đưa thi thể đến vào ngày 17, cho dù là buổi sáng, lễ tang cũng rất khó mà tổ chức kịp, trừ phi họ chỉ muốn tổ chức qua loa xong việc, nhưng vấn đề là, tiền đặt cọc của họ, thật sự rất nhiều.

Khách hàng dùng tiền xa hoa như vậy, chắc chắn cũng không muốn tang lễ bị tổ chức một cách cẩu thả.

"Chú Mason đã nhận được một đơn phúc lợi, dự định làm vào ngày 18."

Đây là để đề phòng đối phương đưa đến vào ngày 17 hoặc là ngày 18, đơn phúc lợi thì dễ xử lý hơn nhiều, giống với Jeff lần trước, chụp ba tấm hình là được, sở dĩ sắp xếp vào ngày hôm đó, là để dễ dàng kỳ kèo mặc cả hơn khi đối phương đến trễ hẹn.

Đương nhiên, nếu như đối phương thật sự đến trễ một hay ngày, nể mặt tiền đặt cọc của họ, vẫn sẽ hỗ trợ làm, nhưng những yêu cầu và chi tiết công việc thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Ừm." Dis nhẹ gật đầu, nhận lấy bình nước từ Minna sau đó lại quay về phòng.

Mà lúc này, Karen phát hiện ngoài trời bắt đầu mưa, anh vùi tắt thuốc lá trên bệ cửa sổ.

Pall nhìn lại chỗ mình thường hay nằm ngủ bị cháy xém một đốm đen nhỏ, rất không hài lòng mà dùng móng vuốt của mình chỉ vào đó:

"Meo! Meo! Meo!"

Karen đưa tay, sờ Pall như thể nó là một con mèo thật sự.

"Thưa anh, em về nhà đây." Sarah đeo tập sách cáo từ Karen.

"Ai đến đón em?" Karen hỏi.

"Em ngồi tàu điện về." Sarah trả lơi.

Nhà ga tàu điện nằm ngoài phố Mink, cần phải đi một đoạn.

"Em tiễn Sarah đi ra nhà ga." Minna cầm dù nói.

"A, nhà em ở chỗ nào vậy Sarah?"

"Ở phố Hầm mỏ khu đông."

Khu đông, là khu công nghiệp của thành phố La Giai, nơi này ngoại trừ nhà máy thì cũng chỉ có dãy nhà kỳ túc xá kiểu cũ của công nhân, có thể ở trong nhà đã là rất tốt, rất nhiều công nhân tập trung lại đây chỉ có thề sống trong những túp lều tạm bợ xung quanh, tạo thành Khu nhà lều.

Mấy năm trước, lão thị trưởng đề ra kế hoạch cải thiện điều kiện sống của Khu nhà lều, đương nhiên, ông ta cũng không có khả năng hay năng lực để xây dựng "Công trình cải tạo Khu nhà lều", nhưng mà ít ra cũng kết nối đường dây thủy điện, xem như cũng hoàn thiện nhu cầu sinh hoạt cơ bản của cư dân Khu nhà lều.

Phố Hầm mỏ, là quảng trường được tạo nên từ những Khu nhà lều rất nổi tiếng ở Khu đông, ở đây cửa hàng và tiểu thương rất nhiều, từ đó tạo nên một khu chợ chuyên bán đồ cũ rất nổi danh ở thành phố La Giai.

"Như vậy đi, anh lái xe đưa em về, Minna, đi tìm cha em để lấy chìa khóa đi."

"Thế ạ, cảm ơn anh."

Rất nhanh, Minna đã lấy chìa khóa xe của chú Mason đến:

"Cha em còn hỏi anh có biết lái xe hay không, mẹ em nói anh lái xe khá tốt."

Thím Mary là nói đến lần kia cùng với phu nhân Hughes uống say, tự mình lái xe đưa họ về.

"Lên xe đi."

Xe tang mới, đây là lần thứ nhất Karen ngồi vào, vị trí tài xế không chỉ rộng rãi hơn nhiều, mà ở phía sau cũng có thiết kế một cái lỗ hình hộp để chứa quan tài, hai bên có hàng ghế ngồi giống như trên xe buýt.

Khởi động xe, Karen bắt đầu lái đến hướng phố Hầm mỏ.

Bởi vì “Karen” trước đây đã từng rất thích đi chợ bán đồ cũ để mua manga và tiểu thuyết cũ, cho nên Karen biết vị trí của chỗ đó.

"Haha, Sarah, xe của nhà mình cũng rất rộng rãi phải không?" Minna hỏi.

"Ừ, rộng lắm!" Sarah gật đầu, "Cũng có thể nằm xuống ngủ."

Karen đang lái xe nghe nói như thế, cười nói:

"Ha ha, cũng không thể nằm xuống ở trên chiếc xe này đâu."

Đi được nửa đường, gặp một con đường đang thi công sửa chữa, khiến cho Karen không thể không lùi lại vòng trở ra, quá trình lùi xe tốn không ít thời gian, bởi vì kích thước của xe tang rất lớn, di chuyển cũng không được thuận tiện lắm.

Đợi đến đi đến được phố Hầm mỏ, đã là năm giờ chiều.

"Mẹ ơi." Sarah nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình.

Karen tìm chỗ trống, tiện thế ngừng xe.

Minna đi theo Sarah xuống xe;

Chỉ chốc lát, Minna và Sarah đi đến bên cạnh cửa sổ ghế lái:

"Anh họ, mẹ của Sarah mời chúng ta vào trong nhà làm khách."

"Ừm, anh, mẹ của em làm trà sữa rất ngon!"

Karen từ đầu muốn từ chối, anh muốn lái xe về nhà hơn, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mong đợi của Sarah và người phụ nữ đứng ở đó không xa có vẻ thấp thỏm cẩn thận, Karen vẫn là gật đầu nói:

"Được rồi."

...